
ng yêu khôi hài
bật cười.
Nếu không phải anh là một quân tử, còn có chút khắc chế lực, sớm không nhịn được cất tiếng cười to rồi.
Xem anh ta là chủ tịch người phát lương bổng cho cô, Nghê Tất Thư không dám chỉ trích anh không có tình cảm, chỉ có thể buồn bã tự trách mình trêu
chọc vị thần xui xẻo.
Cô chẳng những mệnh khổ hơn nữa còn gặp xui xẻo, chẳng lẽ cô thật không có hưởng phúc mệnh?
Trong lúc bất chợt, một bàn tay đưa đến trước mặt cô, hữu hảo kéo cô lên, làm cho cô kinh ngạc phải trừng lớn mắt nhìn cái tay kia.
Nuốt ngụm nước miếng, trong lòng cô giống như có ngàn vạn bươm buớm bay múa, làm cho cô vui mừng rồi lại tim loạn nữa.
Cẩn thận đưa tay vào trong lòng bàn tay to lớn của anh, một cỗ ấm áp lập
tức bao vây cô, sau một khắc cô như búp bê không có sức nặng, bị anh nhẹ nhõm một thanh xốc lên.
"Cám ơn. . . . . . Chủ tịch." Nghê Tất
Thư khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng ngập ngừng nói, thật mắc cỡ không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.
Phùng Đốc có đôi mắt đẹp vô cùng thâm
thúy, tựa như sâu thăm thẳm rất có ma lực, không cẩn thận sẽ chết chìm
trong đó, còn là không tự chủ nhảy xuống.
Hai nhà bọn họ giữa chỉ cách nhau một nhà, nhưng mỗi lần Nghê Tất Thư thấy Phùng Đốc đi qua
trước mặt cô, thấy giữa hai người giống như cách một ngọn núi, liền
nhiều năm như vậy sau cũng không ngoại lệ, vẫn như cũ khó có thể vượt
qua ngọn núi vắt ngang ở giữa hai người.
Nhưng lần trở lại này
anh lại hữu nghị đưa tay ra với cô, bày tỏ giữa bọn họ vẫn cùng không
gian, có thể từ kẻ địch biến thành bằng hữu.
Nói đến tay, Nghê
Tất Thư lúc này mới phát hiện ra tay của mình còn bị anh nắm thật chặt,
lòng bàn tay ấm áp , hơi thô ráp cảm giác mang đến kỳ diệu, ôm chặt mềm
mại, làm nhiệt độ trong người nóng lên khiến cho đậu đỏ có thể chín.
Trời đang nóng bức, hai luồng thịt dính vào nhau quả thật rất không thoải
mái, nhưng Phùng Đốc cầm lấy tay của cô, cảm giác lại cực kỳ khác
thường.
Tay của cô rất nhỏ, sờ rất thoải mái, cảm giác dịu dàng
non nớt, giống như cầm lấy một quả cầu bông, quả cầu bông này sẽ không
hòa tan, sẽ không dinh dính đến khiến người cảm thấy ghét.
Hơn
nữa quả cầu bông này còn có hương vị vô cùng ngọt ngào dễ ngửi, không
biết khi gãi cằm cho anh khi ngứa ngáy thì cảm giác thế nào nhỉ, suy
nghĩ như vậy làm anh không nhịn được cổ gắng thở hít vào trong lồng
ngực.
Thật là đáng chết không giải thích được, anh thế mà lại như thanh niên mười bảy tuổi tim đập rộn lên!
Phát hiện vẻ mặt cứng ngắc của anh, Nghê Tất Thư giống như nữ sinh lần đầu
tiên được cầm tay e lệ, cảm thấy tay nhỏ bé của mình giống như được hòa
tan.
Ánh mắt của cô không dám nhìn loạn, chỉ dám khẩn trương nhìn chằm chằm vào ngực anh, giống như là mau đem lồng ngực thật dầy của anh trọc ra hai lỗ thủng. Nhưng người đàn ông ở trước mắt lại chậm chạp
không có động tĩnh, giống như cầm lấy tay của cô là chuyện cực kỳ tự
nhiên.
Nghê Tất Thư kinh nghiệm sống chưa nhiều, đối với loại cảm giác này một chút cũng không ứng phó được, nhất thời cảm thấy sự khó
thở, lồng ngực thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, gần như sắp thở không nổi.
Này, đây chính là mùi của đàn ông sao?
Cô gần như run rẩy lặng lẽ hấp khí, thế nào lại cảm thấy giống như Mê Hồn
Hương, cả người mềm nhũn, tê dại? Trong đầu còn giống như bị rót vào vài thùng bột nhão, suy nghĩ, óc tất cả đều hồ thành một đoàn.
Cô
hoảng hoảng hốt hốt ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đầu tiên chạm đến chiếc
cằm, tiếp theo là đôi môi dầy hấp dẫn, để cho người không nhịn được ảo
tưởng muốn hôn lên đó.
"Không cần phải khách khí, cô mà ngã chết
đối với tôi không phải là tốt." Anh đột nhiên buông tay cô ra, cứng ngắc quay lưng lại, hoảng hốt thật tốt giống như bưng nửa ngày chảo nóng,
đến giờ phút này mới đột nhiên phát hiện ra mặt nóng bừng.
Trừng
mắt nhìn lưng của anh, trong đầu loạn ý tình mê, Nghê Tất Thư cũng biết
muốn cùng người đàn ông này đàm hòa đều còn quá sớm.
Nhưng cô thật sự không hiểu, người đàn ông này vì sao phải biểu hiện khắc nghiệt mới có thể thoải mái sao?
Nghê Tất Thư thở phào vì đã không giận sôi lên, rất sợ mình sẽ nhịn không
được cãi lại, thật vất vả mới tạo dựng được bước đầu tiên quan hệ.
Vì Phùng Đốc đi công tác mấy hôm, cô cuối cùng cũng hiểu, muốn thắng được
cấp trên là chuyện không quan trọng, vì vượt quá xa năng lực làm việc
của cô.
"Tôi đi tìm cái ghế."
Cô ôm khuôn mặt đỏ ửng chạy ra phòng làm việc, cách xa đất thị phi.
Một đôi ánh mắt mộng
ảo mê ly, si ngốc nhìn vào hai tay trắng noãn của cô, mặc cho trần nhà
quạt gió két vang dội, tháng tám mà nhiệt độ vẫn 35°C, nóng như vậy mà
cô lại không cảm giác gì.
Anh cầm tay của cô!
Ngày hôm qua làm người ta rung động lòng người, da thịt ngắn ngủi đụng chạm, để cho
cô đến bây giờ tim vẫn đập bịch bịch, luyến tiếc không muốn tắm.
Cô cảm thấy được anh là người rất đặc biệt trong cuộc đời này.
Nghĩ tới những lời này, nước miếng gần như sắp chảy xuống cái miệng nhỏ
nhắn, lại không khỏi tưởng tượng tức thời cười khúc khích.
Thì ra là, Phùng Đốc vẫn chưa quên cô, cô ở trong mắt anh thật ra thì rất