Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322201

Bình chọn: 8.00/10/220 lượt.

cái gì đều thấy được!

Tay của cô ở trên bộ ngực trần của người đàn ông sờ tới sờ lui, say mê vẻ

mặt giống như rất thích thú, làm cho anh thấy ngực mình như bị ai bóp

nghẹn, dạ dày co rút.

"Giờ làm việc liếc mắt đưa tình, mọi người

quả thật ngay cả kỷ luật căn bản cũng không có!" Sắc mặt của anh ta

giống như núi lửa sắp bộc phát.

"Chúng tôi không có liếc mắt đưa

tình, chỉ là tôi nhất thời không cẩn thận phun cơm. . . . . . Sau đó tay của tôi liền sờ lên ngực anh ta. . . . . . Ai dà, tôi lấy nhân cách

thề, đây thật ra chỉ là hiểu lầm!" Cô dùng hai tay nhỏ bé hốt hoảng khoa tay múa chân, lại phát hiện giống như vừa tô vừa đen.

Phùng Đốc

nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cánh tay mềm mại, mái tóc cột đuôi ngựa,

gương mặt trắng như trứng gà không biết là bởi vì tâm trạng hay là trời

nóng mà hai má đỏ ửng, đôi mắt đen vì khẩn trương mà càng lộ ra vẻ trong suốt, trông rất động lòng người nhìn muốn đem cô áp chặt vào người.

Anh hơi thở không yên đột nhiên di chuyển tầm mắt, không hoài nghi chủ tịch uy nghiêm tuyên bố: "Từ nay về sau nam nhân viên không cho phép cởi

trần, không cho phép khi làm việc cùng nhân viên nữ cười cợt đùa giỡn,

ngày mai bắt đầu ăn mặc đồng phục, duy trì hình tượng công ty."

Mấy người hơi giật mình nhìn anh ta, thật lâu không kịp phản ứng.

Bọn họ là công nhân khiêng hàng, lúc làm việc cởi áo sớm thành thói quen,

lần này chẳng những không cho phép cởi quần áo, lại còn phải mặc đồng

phục, không giải thích được quy định này ai dám phản ứng đây?

"Chủ tịch, miệng, miệng làm. . . . . ."

"Cậu còn có vấn đề?"

Ánh mắt sáng lạnh quét tới, làm cho Cống Hoàn mạnh mạnh mẽ mẽ rùng mình một cái. Nuốt nước miếng, Cống Hoàn thấy rất vô dụng ủy khuất dưới quyền

uy."Không có, không có, chủ tịch, hoàn toàn không thành vấn đề!"

Miễn cưỡng hài lòng gật đầu một cái, hắn chuyển lửa đạn sang một bên miệng mở rộng giải thích với Nghê Tất Thư.

"Chủ tịch, tôi ——"

"Về phần thư ký Nghê, cũng xin cô chú ý lời nói và cử chỉ, về sau chỉ cho

phép ăn cơm ở văn phòng, không được ở chỗ khác." Anh ta lạnh lùng cắt

đứt lời của cô.

"Tôi không có đi lêu lổng!" Cô tức giận uất ức

giải thích."Phòng làm việc không có chỗ ăn cơm, chủ tịch quả thật làm

người khác khó chịu!" Cô cũng không phải là chó, đứng là có thể ăn!

Chủ tịch sớm mất hứng nhìn cô chằm chằm, giống như đối với việc cô dám can đảm phản bác cảm thấy không vui.

"Đây là vấn đề của cô, không nên hỏi tôi." Anh là lão bản, lý phải là thay

nhân viên suy nghĩ, nhưng với người phụ nữ này là ngoại trừ!

Ném một câu nói, bóng dáng to lớn ngay sau đó xoay người sải bước đi đến bãi đậu xe.

Cho đến lúc chủ tịch lên xe hơi đi, mọi người vẫn còn đứng im tại chỗ, mặt ngu ngốc.

Chỉ có Nghê Tất Thư, tức giận nhìn xe chạy đi. Cưỡi lấy con cừu nhỏ về đến nhà, Nghê Tất Thư đã mệt rã rời rồi, cả người xương cốt giống như bị đánh.

Hôm nay cô cọ rửa sàn nhà phòng làm việc, tủ hồ sơ, cùng với cửa sổ, nhưng

Lãnh Huyết Phùng Đốc cũng không dễ dàng bỏ qua cô như vậy, yêu cầu cô

lau khung cửa sổ đến khi sạch sành sanh.

Như cũ cả ngày làm máy kéo tiêu chuẩn, chỉ duy nhất công việc chính là: thay anh ta sao chụp mấy phần tài liệu.

May mắn là, ở nơi này càng ngày càng tiêu hao thể lực, nghiêm khắc trong

công việc, nhưng tay của cô vẫn còn có tri giác, để cho cô có thể thuận

lợi lái xe về nhà.

Chỉ kém không có bò vào cửa Nghê Tất Thư vừa về đến cửa, lập tức thẳng tắp đi lên phòng.

Cô nói với cha mẹ là mình làm thư ký cho một công ty lớn, không ngờ lại đi làm việc vặt cho công ty kinh doanh vận chuyển hàng hóa nhỏ, nhưng suy

nghĩ vì chén cơm nên cô không dám lộ ra, chỉ sợ khi biết cô chẳng những

làm việc ở công ty vận chuyển hàng hóa, mà còn bị con trai của người

đáng ghét sai bảo như lao công thì không biết sẽ như thế nào.



không để cho mình có bộ dạng quá mức nhếch nhác, trước khi về nhà còn

phải vào trong nhà vệ sinh thay chỉnh tề đồ công sở, sửa sang lại tóc

tán loạn, ngay cả về đến nhà cũng không dám ra vẻ rất mệt mỏi, tránh cho cha nàng mẹ sinh nghi.

"Cha, mẹ, con đã trở về." Mệt mỏi suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cô khó khăn khom lưng

thay dép vào trong phòng.

"Đã về rồi?!" Mẹ cô đang vùi mặt trước ti vi xem kịch quê cha đất tổ, cha cô ngồi bên cạnh đồng thời lên tiếng nói.

"Mẹ, bữa ăn tối đã có chưa?" Cô đói bụng đến mức có thể nuốt trọn một con bò.

"Còn chưa có, hiện tại mới năm giờ rưỡi mà!" Mẹ cô nói nhưng ánh mắt lưu luyến không rời khỏi ti vi.

"Mẹ, đừng có nói mấy giờ rồi, bụng của con đói lắm, cầu xin mẹ nhanh nấu cơm tối đi!" Cô chắp tay trước ngực, chỉ kém nước quỳ xuống .

"Được, mẹ sẽ nấu. . . . . ." Mẹ cô mắt dính vào trên màn hình TV, chậm rãi

đứng dậy, giống như bệnh nhân trúng gió, chậm chạp lấy điều khiển TV tắt đi.

Cuối cùng thấy mẹ cô đi vào phòng bếp, Nghê Tất Thư đem theo thân thể nặng ngàn cân từng bước từng bước lên lầu.

Đem ví da ném lên trên giường, cô mệt lả ngã lên giường, hận không được ngủ luôn như chết.

"Tiểu Doanh a! Tiểu Doanh, ăn cơm!"

Vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe thấy mẹ cô gọi từ


XtGem Forum catalog