XtGem Forum catalog
Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324084

Bình chọn: 7.00/10/408 lượt.

trưa cho cháu." Nói xong, anh lấy đồ nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, Hà Văn Tĩnh có chút đứng ngồi không yên, cô liếc mắt nhìn trộm Sở Thiệu Thiên, mặc dù có chút khiếp đảm nhưng vẫn lấy hết dũng khí mở miệng nói: "Ông nội, cháu. . . . . . Cháu cũng muốn đi ra ngoài một chuyến."

Sở Thiệu Thiên nghiêm túc nhìn cô, "Cháu có bằng lái xe sao?"

Hà Văn Tĩnh mặc dù không biết ông cụ tại sao đột nhiên hỏi cô vấn đề này, nhưng mà vẫn gật đầu một cái thành thật trả lời: "Có."

" Thím Trương, gọi điện thoại cho xưởng sửa xe, để bọn họ cho người đem xe MARCH kéo đi bảo dưỡng, chiếc xe kia là của Hàm Hàm , nhưng Hàm Hàm vẫn chưa có dùng đến, về sau chiếc xe kia để cho Văn Tĩnh dùng đi."

"Dạ, lão gia!"

Hà Văn Tĩnh ngây dại, cô nằm mộng cũng không nghĩ đến gả cho Sở Dực Nghiêu còn có xe để đi, cô hốt hoảng, vội vàng xua tay nói: "Ông nội, không cần, cháu có xe ." Cô đã lấy của Sở Dực Nghiêu năm trăm vạn rồi, làm sao có thể lại muốn them một chiếc xe nữa chứ?

Sở Thiệu Thiên mặt mày cau lại, "Chẳng lẽ cháu ngại chiếc MARCH kia sao? Vậy thì cháu muốn một chiếc Ferrari hoặc là Porsche hả?"

Gì Văn Tĩnh xua tay càng lợi hại hơn, "MARCH đã rất tốt rồi, cháu không muốn Ferrari cùng Porsche. . . . . ." Cô không phải người phụ nữ tham tiền hám hư vinh như vậy, cái loại hàng cao cấp đó không thích hợp cô.

Nghe thấy cô đã nhận xe, sắc mặt Sở Thiệu Thiên lúc này mới hòa hoãn xuống, ông hài lòng gật đầu một cái, dời ánh mắt đến trên người Thụy Khải vẫn ngồi yên ngoan ngoãn ăn điểm tâm, hòa ái mà cười nói: "Thụy Khải, ăn no chưa?"

"Ăn no rồi ạ!" Thụy Khải nặng nề gật cái đầu nhỏ.

"Ăn no rồi thì đi thôi, hôm nay ông cố dẫn cháu đi vườn thú xem con voi!"

"Dạ!" Thụy Khải hoan hô đứng lên chạy tới bên cạnh Sở Thiệu Thiên, cao hứng bừng bừng nắm tay Sở Thiệu Thiên rời khỏi phòng ăn, mà Hà Văn Tĩnh thì mặt mày ủ ê ngồi cạnh bàn ăn âm thầm khổ não.

Hết chương 7

Hà Văn Tĩnh cầm một phần bữa ăn sáng đi tới phòng bệnh của bà, vừa vào cửa liền cảm thấy kinh hãi, bà không có ở trong phòng bệnh, không chỉ như thế, ở trên giường bệnh lại là một người bệnh nhân khác.

Cô cho là mình đi nhầm phòng, lùi lại mấy bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn kỹ số phòng trước cửa phòng bệnh, không sai nha, chính là chỗ này.

Đột nhiên, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong tim cô, cô vội vàng xông tới bắt lấy cánh tay người bệnh nhân kia hỏi thăm: "Làm sao bà lại nằm ở đây, bà của tôi đâu?"

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh thấy thế vội vàng thô lỗ đẩy cô ra, lớn tiếng mắng: "Chúng tôi làm thủ tục nằm viện ở đây, không biết cái gì bà của cô hay bà của ai, cô đi mau ..., không cần đến làm phiền mẹ tôi nghỉ ngơi!" Nói xong, anh ta kéo kéo đẩy đẩy Hà Văn Tĩnh ra khỏi phòng bệnh, sau đó phịch một tiếng đóng cửa phòng lại.

Bị nhốt ở ngoài cửa, Hà Văn Tĩnh lòng như lửa đốt, ba bước thành hai bước xông về chỗ y tá, thở hồng hộc hỏi: "Cô y tá, xin hỏi bệnh nhân giường số 4 phòng 503 đi đâu rồi?"

Cô y tá không cần tra sổ, trực tiếp nói cho cô biết: "Hà tiểu thư, cô không cần gấp gáp, bà của cô không có việc gì, chỉ là đã được chuyển tới phòng bệnh hạng nhất rồi, cô lên lầu đến phòng bệnh hạng nhất là có thể tìm được bà."

“Hạng nhất. . . .phòng bệnh hạng nhất?" Hà Văn Tĩnh đột nhiên bị đáp án này làm cho sợ ngây người, âm thanh không nhịn được có chút lạc đi.

"Chuyện này. . . . . . Điều này sao có thể? Cô y tá, cô có phải nhớ nhầm hay không? Tôi không có yêu cầu chuyển bà sang phòng bệnh hạng nhất. . . . . ."

Y tá nhìn cô chăm chú, rất lễ phép nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, từ tối hôm qua đã chuyển qua chỗ khác rồi, là bác sĩ Trương tự mình đến chuyển phòng bệnh, cô có thể tìm bác sĩ Trương hỏi một chút xem sao."

"Vậy. . . . . .bác sĩ Trương hiện tại ở đâu?"

"Xin lỗi, tôi không rõ lắm, Hà tiểu thư, nếu như cô có nghi vấn khác thì cô đi lên tầng cao nhất, có lẽ bác sĩ Trương bây giờ đang ở đó kiểm tra thân thể của bà."

"Ah. . . . . . Cảm ơn!" Hà Văn Tĩnh cảm ơn cô y tá, ôm tâm tình thấp thỏm đi về phía thang máy, trong lòng âm thầm suy đoán xem có chuyện gì xảy ra.

Tại sao đang êm đẹp bà lại được chuyển sang phòng bệnh hạng nhất? Ở nơi đó một ngày chính là mấy vạn, cô làm sao gánh được? Mặc dù Sở Dực Nghiêu cho cô năm trăm vạn cô chưa có tiêu hết, nhưng mà số tiền còn lại cô tính toán tất cả đều để cho bà dưỡng lão, không muốn tùy tiện tiêu hết.

Chớp mắt một cái, thang máy đã dừng lại ở tầng trên cùng, cô bước ra khỏi cửa chính thang máy, đối mặt với cách bài biện hành lang mà chắt lưỡi hít hà.

Cuối cùng, một lần nữa cô thấy được cái gì gọi là chênh lệch giàu nghèo rồi, nhìn thấy hành lang này cô có chút không tin nơi này là bệnh viện, bố trí cùng nhà triển lãm không khác biệt mấy, khắp nơi đều là các bức tranh vô cùng đẹp.

Một người y tá dáng dấp ngọt ngào đi tới trước mặt cô, "Xin hỏi cô là Hà tiểu thư sao?"

Cô không để ý quan sát bài biện nơi này nữa, vội vàng nói: "Đúng, tôi là Hà Văn Tĩnh, xin hỏi bà của tôi có phải ở chỗ này hay không?"

"Đúng, xin cô đi theo tôi!" Y tá nói xong, xoay người, dẫn Hà Văn Tĩ