Polly po-cket
Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324444

Bình chọn: 10.00/10/444 lượt.

vào người em, không ngờ em lại sau lưng anh cùng người đàn ông khác lên giường. . . . . ."

"Chát!" Hà Văn Tĩnh không nghe được nữa, trở tay cho hắn một cái bạt tai, nặng nề giáng đến trên mặt của hắn, "Tờ tử duy, ngươi nói chuyện làm cho ta sạch một chút, ta đều đã nói chuyện năm đó đơn thuần là một ngoài ý muốn. . . . . ."

Bị tát một bạt tai, ánh mắt Trương Tử Duy lộ ra hung ác, hắn nhè nhẹ vỗ về gương mặt mình đớn tê dại của mình, thâm độc nhìn cô chằm chằm, "Người phụ nữ chết tiệt, cô lại dám đánh tôi?" Đang nói, hắn vung tay lên đánh về phía mặt của Hà Văn Tĩnh, nhưng khi tay của hắn vung đến một nửa, cánh tay đột nhiên bị một lực mạnh mẽ ngăn lại.

Quay đầu lại, hắn nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao lớn, tuấn mỹ mê người chẳng biết lúc nào đã đứng phía sau mình, đối phương lạnh lùng nhìn hắn, khí thế bức người, khiến cho người khác sợ hãi.

"Tốt nhất không nên nói với tôi, anh đang chuẩn bị đánh người phụ nữ này." Âm thanh Sở Dực Nghiêu lạnh lẽo vô tình vang lên, giọng nói này không chỉ làm Trương Tử Duy run sợ giật mình, ngay cả Hà Văn Tĩnh cũng bị bộ dạng cùng khuôn mặt anh dọa sợ, nuốt nước miếng một cái.

"Anh. . . . . . Anh là ai?" Cổ tay đã bị giữ chặt, Trương Tử Duy lấy can đảm lớn tiếng chất vấn.

"Anh không có tư cách biết tôi là ai." Sở Dực Nghiêu vung một quyền nặng nề, vô tình vào cằm Trương Tử Duy, "Tôi chỉ muốn cho anh biết một người đàn ông muốn động thủ đánh phụ nữ, kết quả chính là bộ dáng hiện tại này của anh."

"Mẹ nó! Mày lại dám đánh ông đây? Khốn kiếp, hôm nay ông liều mạng với mày. . . . . ." Trương Tử Duy bị đánh đau, giống như người điên đánh về phía Sở Dực Nghiêu, hai đấng mày râu ở bên trong đại sảnh khách sạn động thủ đánh nhau.

"Tao đánh người phụ nữ của tao, cùng tên khốn kiếp mày không có bất cứ quan hệ gì?"

"Người phụ nữ của mày?" Nghe đến đó, Sở Dực Nghiêu đột nhiên bắt đầu tức giận.

"Không sai!" Trương Tử Duy đấm ra một quyền, tuy nhiên nó bị đối phương linh xảo tránh được, "Người phụ nữ này tên là Hà Văn Tĩnh, là người đã bị tao vứt bỏ hồi đó. . . . . ."

"Bịch!" Tiếng nói của hắn vừa dứt, Sở Dực Nghiêu lần nữa vung một quyền nặng nề đánh tới khóe mắt hắn , "Mày nói lại lần nữa."

"Không nên đánh, tôi xin hai người không cần đánh nữa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này.

"Hà Văn Tĩnh, cô nói cho tên khốn kiếp này, tôi trước kia có phải bạn trai của cô hay không. . . . . ."

"Trương Tử Duy, anh bị bệnh thần kinh à, nếu như anh không muốn tự rước lấy nhục thì lập tức cút ngay cho tôi."

"Mẹ nó! Mày là ai, lại dám bảo ông cút. . . . . ."

"Ông trời a! Đã xảy ra chuyện gì?" Bên này đang hỗn loạn, một âm thanh mềm mại đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp vóc dáng cao gầy vội vàng từ nơi không xa chạy tới.

"A! Tử Duy, anh bị thương? Dực Nghiêu, làm sao anh lại ở đây?"

"Ny Á. . . . . ." Trương Tử Duy bị đánh đến thê thảm vội vàng trốn sau lưng Lạc Ny Á, "Những người vệ sĩ kia của em đâu rồi, mau để cho bọn họ tới đây giúp một tay, cái tên chết tiệt này lại dám đánh ông, hôm nay ông nhất định phải làm cho mày phải trả giá."

Hà Văn Tĩnh không dám tin tưởng nhìn Trương Tử Duy một chút, lại nhìn Lạc Ny Á một chút, "Hai người . . . . . ."

"Dực Nghiêu, thật là khéo, không ngờ lại có thể gặp được anh ở chỗ này . . . . . ." Lạc Ny Á hoàn toàn không đi để ý tới Trương Tử Duy đang kiêu căng cùng hiện trường mới vừa đánh nhau xong, cô ta rất thân mật kéo cánh tay Sở Dực Nghiêu, "Dực Nghiêu, lát nữa hai người có thể cùng đi uống một ly không?"

"Thật xin lỗi, tôi không có thời gian." Sở Dực Nghiêu rất không khách khí hất tay của cô ta ra khỏi cánh tay mình, người phụ nữ này có bệnh sao? Trong trường hợp này còn có tâm tình đi uống một ly, đúng là gặp quỷ.

"Người đàn ông này là bạn trai cô?" Anh vô cùng tức giận trừng mắt về phía Trương Tử Duy, không hiểu cảm xúc mới vừa dâng lên trong cơ thể mình kia... Tức giận rốt cuộc do đâu mà đến?

"Không phải đâu, em và anh ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, trên thực tế em cùng Tử Duy không có chút quen thuộc nào, anh biết mà, trong lòng em anh luôn là người quan trọng nhất. . . . . ." Thấy bộ dạng nũng nịu này, trên người Hà Văn Tĩnh không nhịn được nổi da gà, nhất là thấy đôi tay kia của cô ta cố gắng bám lấy cánh tay Sở Dực Nghiêu thì càng hận không thể cầm dao chém đứt cánh tay hai người.

"Đáng tiếc người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng không phải cô." Sở Dực Nghiêu một tay ôm lấy Hà Văn Tĩnh vào trong lòng mình, "Bà xã, chúng ta nên trở về phòng." Nói xong, anh ngang ngược ôm bả vai cô xoay người đi tới thang máy, lúc đi ngang qua bên cạnh Trương Tử Duy còn cố ý ngừng một chút, "Nếu còn để cho tao nhìn thấy mày có gan tới quấy rầy người phụ nữ của tao, tao sẽ vui lòng cho mày thể nghiệm một chút, kết quả của việc trêu chọc tao kinh khủng như thế nào."

Hà Văn Tĩnh được anh ôm ở trong ngực cẩn thận từng li từng tí, nhìn nửa mặt bên tuấn mỹ của Sở Dực Nghiêu, lần đầu tiên trong đời, cô thế nhưng sinh ra một loại cảm giác thật an toàn.

Người đàn ông này so với cô