
ả vào nơi
phồn hoa thành thị.
Phải làm như thế nào mới cho muội muội hiểu được, trong thành không
có tốt đẹp như nàng tưởng tượng, nàng không muốn muội muội mình dẫm lên
con đường nàng đã đi qua, sau khi nghiêng ngã lảo đảo một thân tổn
thương, mới biết ân hận.
Muội muội một lòng ham gia thế người ta, muốn cuộc sống áo gấm ngọc
thực (ăn ngon mặc đẹp), nhưng hai mắt nàng đã nhìn xem rõ ràng, Cát Thế
Dân kia ở trong thành bề ngoài cũng không tốt, phần lớn chỉ là ham mê
nhan sắc của muội muội, thích thú qua đi Tưởng Y nên làm thế nào?
Mà A Phong là mấy năm nay mọi người nhìn hắn lớn lên, tính tình ngay
thẳng kiên định, muốn ầm ỹ cãi nhau hơn phân nữa chắc là do thê tử, gả
cho hắn, cả đời này sẽ được hắn cưng chiều nàng, thương nàng, đem việc
bảo hộ thê nhi (vợ con) trở thành sứ mệnh cả đời, có cái gì không tốt?
Ánh mắt muội muội cố tình thiển cận, ngại người ta khờ ngốc, không
hiểu niềm vui của nữ hài tử, nhưng điều một tân nương cần là có cuộc
sống chân thành, cần gì lời ngon tiếng ngọt?
“Tưởng Y, từ chối Cát gia, gả cho A Phong, muội là muội muội của tỷ, tỷ sẽ không hại muội.”
“Hắn nếu thật sự tốt như vậy, tỷ tại sao không chịu gả?” Lục Tưởng Y
nghe nàng nói cảm thấy phiền, miệng không đắn đo nói thẳng: “Tỷ rõ ràng
là muốn ta nhảy vào hố lửa, để mình tránh được một kiếp.”
Lời này vậy mà cũng nói được.
Lục Tưởng Vân cũng không phải không cáu kỉnh, sắc mặt trầm xuống:
“Lục Tưởng Y, tỷ đây là muốn tốt cho muội, muội đừng không biết tốt
xấu.”
Nếu không phải vì hạnh phúc cả đời của muội muội, nàng cần hết lời khuyên can như vậy sao?
“Dù sao ta sẽ kêu phụ thân nhận sính lễ của Cát gia, tỷ nếu ép gả ta cho ngốc tử, ta sẽ chết cho tỷ xem.”
Ngay cả lời nói ngoan tuyệt đều nói ra, Lục Tưởng Vân cũng biết, có khuyên nữa cũng vô ích.
“Nhớ kỹ lời hôm nay muội nói, Lục Tưởng Y, sau này đừng hối hận.”
Khuyên Tưởng Y không thành, về đến nhà, lại thấy phụ thân vẻ mặt lúng túng, tiến lên hỏi mới biết, A Phong đã tới, ôm bình sành phụ thân hắn
để lại, bên trong là tài sản mấy năm tích lũy, nói là sính lễ.
“Con đã hỏi, Tưởng Y không chịu gả – -“
“Không phải Tưởng Y, là con. Hắn chỉ tên nói họ, nói muốn cưới con.”
Lục Tưởng Vân choáng váng.
Lục Khánh Tường mới ngốc đâu! Nam nhân kia cho tới nay luôn trầm mặc, lần đầu tiên thấy vẻ mặt kiên định của hắn như vậy, nói rõ rành mạch ý kiến của mình, đặt cái bình xuống rồi chạy lấy người, cho rằng như vậy
đã hoàn thành, cũng không hiểu nhờ mai mối, mời các trưởng bối tới chứng kiến. ngây ngốc giao ra tài sản tích lũy, sẽ không sợ người khác không
nhận a?
Ai, càng nghĩ càng lo, tiểu tử ngớ ngẩn như vậy, làm sao có thể phó thác chung thân của nữ nhi cho hắn?
“Con đi tìm hắn!”
Lục Tưởng Vân không nói hai lời, bê bình sành lao ra khỏi cửa.
Một đường chạy thẳng tới Chúc gia, cửa khép hờ, nàng đứng ở trong
sân, hướng vào bên trong kêu: “A Phong, ngươi có nhà hay không?”
Cửa sổ bị đẩy ra, nam nhân thăm dò xong, lui về.
Một lát sau, hắn mới nghĩ đến hẳn là nên trả lời nàng. A nương nói, không nói lời nào, sẽ tức giận.
“……ờ” Nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu này.
Lục Tưởng Vân đẩy cửa đi vào, thấy hắn ngồi trong phòng, khâu lại lổ hỏng trên đôi giày.
“Thẩm Xuân Thủy đâu?” Loại công việc của nữ nhân, a thẩm như thế nào để cho hắn làm?
“Đang ngủ trưa.” Ngón trỏ đặt ở bên miệng thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp: “A nương ánh mắt không được tốt.”
Cho nên chính hắn phải khâu lại.
Thì ra là thế.
Nhìn hắn khâu cong cong vẹo vẹo, tây một mũi đông một mũi, kết cấu
loạn xạ lại vô cùng thê thảm, nàng đi tới, nhận lấy: “Để ta khâu cho.”
Đau lòng nhũ mẫu lớn tuổi, nhãn lực không tốt, liền đem công việc
giấu đi, không muốn cho người bận tâm, còn mình thì im lặng bị kim đâm
để lại hố hố sẹo sẹo.
Khi rãnh rỗi, thường thấy hắn đấm lưng cho nhũ mẫu, xoa bốp gân cốt.
Một người hiểu được phụng dưỡng phụ mẫu thân nhân như vậy, ai may mắn gả cho hắn, đều sẽ được đối xử tử tế, cả đời gánh vác trách nhiệm,
Tưởng Y sao lại nông cạn như thế, không nhìn thấy được mặt tốt của hắn
sao?
Nam nhân nhìn nhìn bình sành bên cạnh rồi lại nhìn nàng.
Lục Tưởng Vân tháo những đầu chỉ lệch lạc, thành thạo lưu loát một
lần nữa khâu lại giày cho hắn, thu kim, thuận tay đem giày hướng chân
hắn mang vào, ngước mắt vừa vặn chống lại ánh mắt dao động của hắn vừa
nhìn bình sành vừa nhìn nàng.
Thực kỳ lạ, nàng tựa hồ đọc được suy nghĩ của hắn, như hiện tại đáy mắt của hắn giờ phút này tràn ngập nghi hoặc.
“Ngươi vừa mới đi qua nhà của ta?”
“Đây là dùng làm sính lễ.” Hắn lại ngắm bình sành.
“Đúng, phụ thân đã nói với ta, đó là ngươi đã vất vả tích góp từ lâu, sao lại lấy ra hết?” Tùy ý liếc mắt một cái, trong đó số lượng cũng
không ít đâu, có chút ngoài dự kiến của nàng, hắn cư nhiên còn có của
cải nhỏ.
“A nương nói là dùng để cưới dâu.”Hắn kiếm ngân lượng giao cho a
nương, a nương không nhận, kêu hắn để dành cho tốt, tương lai sẽ cưới
nương tử.
Hắn đều nghe lời, mỗi hào đều để dành, không dám xài loạn.
Nam nhân này không hiểu hoa ngôn xảo ngữ, chính là dùng hành động, lấ