Pair of Vintage Old School Fru
Chồng Già Vợ Trẻ

Chồng Già Vợ Trẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322145

Bình chọn: 7.5.00/10/214 lượt.

đánh giá thấp anh trai của anh, mặc dù anh trai được công nhận là một người tốt, nhưng thế nào cũng là người nhà họ Tô, dòng máu trong người không nhiều thì cũng có một chút của loài sói, chọc tới anh trai cũng chỉ khiến bản thân mình bị chỉnh rất thảm, làm sao sẽ liên lụy đến anh đây.

"Một lần cuối cảnh cáo em, phải gọi cô ấy là chị dâu!" Tóc của Tô Y Đường rối bời, tâm tình cũng kém, vì vậy giọng nói cũng siêu cấp kém luôn.

Tô Y Hàng không chịu nổi lắc đầu, vào giờ phút này, anh trai của anh vẫn so đo những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

"Chuyện ở đây giao cho em, anh không quan tâm em dùng thủ đoạn gì, tóm lại anh không muốn thấy được Trương Mỹ Lâm và Bành Trân Trân phát biểu lùm xùm trên báo, hoặc là xuất hiện trước mặt Lâm Nguyệt Nha." Tô Y Đường chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy, lần này chắc chắn anh đã bị chọc giận thật rồi. "Anh đi tìm Nguyệt Nha, cô bé ngốc này nhất định là trốn đi khóc một mình rồi." Tìm cô trễ một ngày, cô sẽ thương tâm hơn một ngày.

"Em đã biết." Tô Y Hàng cảm thấy không may mắn, ông mai như anh còn chưa nhìn thấy được bao lì xì, lại phải giúp hai người bọn họ xử lý cục diện rối rắm này.

Tô Y Đường đứng lên, trước hết, anh muốn tìm xem cô bé ngốc nghếch này đang trốn ở đâu.

Lâm Nguyệt Nha đi đến thị trấn nhỏ ở phía nam Đài Loan, cô nhớ cha cô từng đề cập tới tên một thị trấn nhỏ ở phía nam, nơi đó phong cảnh rất tốt, nếu tương lai ông về hưu sẽ sinh sống ở đó, có thể câu cá, làm vườn, cô nhớ không nổi tên của địa danh đó, sau khi đi đến trấn nhỏ Lâm Hải này, cô mệt mỏi không đi tiếp được, nên tạm nghỉ ở đây.

Cô thuê một gian nhà gỗ ở Lâm Hải để nghỉ ngơi, tiền thuê phòng rất rẻ lại có thể ngắm biển, quan trọng nhất là rất yên tĩnh, bà chủ ở đây lúc dẫn cô đi lấy phòng giống như muốn hỏi cô điều gì rồi lại thôi, cô biết bà chủ muốn hỏi cô cái gì, loại nhà gỗ này là dành cho người đi hưởng tuần trăng mật, cô một mình đến nơi này thì kỳ quái là chuyện tất nhiên.

Sàn nhà và nội thất bên trong toàn làm bằng gỗ, phảng phất một mùi gỗ tươi mát mẻ, trang trí đơn giản mà thanh lịch, trên trần nhà được gắn một mảnh thủy tinh vào ban đêm có thể nhìn thấy bầu trời và các vì sao, Nguyệt Nha hàng ngày đều nằm ở đó nhìn chằm chăm lên trời, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Cô không muốn nghĩ tới sau này sẽ thế nào, cô tự nói với mình sẽ đưa đơn ly hôn gửi về cho anh, nhưng vừa nghĩ đến mình thật vất vả mới có được hạnh phúc mình đã khát vọng từ rất lâu, bây giờ sẽ phải từ bỏ như vậy sao, cô liền khổ sở muốn phát điên, cho nên chỉ còn cách là nằm ở nơi này, đầu óc quay cuồng chuyện gì cũng không muốn nghĩ đến, chỉ muốn để cho mình dần dần thối rửa và khô héo.

Ba ngày nay, cô hầu như không ăn gì cả, lúc miệng khô thì uống một chút nước, việc gì cũng không làm chỉ nằm ở đó, làm như vậy mới có thể cách xa những thứ khổ sở kia.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Nguyệt Nha cho rằng là bà chủ đưa thức ăn đến, nơi này rất yên tĩnh, người thưa thớt, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy một mình bà chủ nhà mà thôi, trên thực tế cô rất muốn kêu bà chủ đừng đưa cơm đến nữa, vì căn bản cô chẳng nuốt nổi một muỗng cơm, nhưng lại sợ bà chủ hỏi lung tung này kia, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy thức ăn rồi tùy tiện đem nhét vào tủ lạnh.

Cô từ trên giường ngồi dậy, tóc rối, chân nhũn ra, cố gắng lê thân thể đi mở cửa, "Bà chủ, cảm..."

Lời Lâm Nguyệt Nha chưa nói xong, liền bị một cỗ sức mạnh ghì chặt vào trong ngực, hung hăng ôm cô, cả xương của cô cũng phát ra âm thanh kháng nghị, cô cảm giác thân thể mình rất đau rất đau, nhưng mà đau thì mới chứng minh được rằng cô vẫn còn sống.

"Em cái người phụ nữ này, nếu như dám chạy loạn khắp nơi một lần nữa, anh sẽ cẩn thận mà cột em vào trên giường, không cho phép em xuống giường nữa!" Tô Y Đường dùng sức mà ôm Lâm Nguyệt Nha, vào giờ phút này, anh rốt cuộc cũng an tâm, đời này, chỉ có cô mới có thể cho anh biết được cảm giác lòng như lửa đốt, từ lo lắng, gấp gáp đến sợ hãi, anh thật sợ cứ như vậy mà anh mất đi Lâm Nguyệt Nha của anh.

"Sao anh lại tới đây?" Lâm Nguyệt Nha mơ màng nói ra, đại não cô vận chuyển rất chậm, còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa mới lên tiếng mới phát giác giọng nói của mình khàn khàn đáng sợ, đôi môi bởi vì cô nói chuyện mà nứt ra, máu tươi chảy xuống.

"Em cái cô gái này" Tô Y Đường nắm bả vai Lâm Nguyệt Nha, đang rối loạn lại hung hăng hôn cô, còn muốn đánh thật mạnh vào mông cô một cái, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nguyệt Nha tái nhợt nên thay đổi chủ ý, mấy ngày nay, cô nhất định là rất khổ sở, anh ôm cô đi vào nhà gỗ, bà chủ cũng đi vào phòng bếp để thức ăn nhỏ phía sau, đóng cửa lại rời đi.

Tô Y Đường đem Lâm Nguyệt Nha vào ghế sô pha bằng gỗ, đi vào phòng bếp rót chén nước, mang đến cho Lâm Nguyệt Nha uống, sau đó vào lấy thức ăn mà bà chủ nhà đem tới bưng lên, "Đến ăn chút gì đi, đã bao lâu rồi em chưa ăn vậy?"

Lâm Nguyệt Nha ngơ ngác nhìn Tô Y Đường, cô còn chưa xác nhận được anh đã đến bên cạnh cô, cô nhìn mỗi động tác của anh, nhìn anh hung dữ với cô, sau đó đối với cô thật dịu dịu dàng dàng, tại sao anh lại tới? Cô sẽ liên