
iết, hắn đã nhìn thấu sauy nghĩ của con người nên mới tỏ ra xem thường như vậy đi. “Tục ngữ cũng nói đã đến đều là khách, nếu bọ họ đã đến nhà chúng ta thì cũng nên tiếp đón một chút không phải sao?” Văn Mân lúc này cũng không muốn tiếp tục khuyên Tiếu Đồng đi tạo mối quan hệ tốt với mọi người như lúc đầu nữa, nếu hắn đã suy nghĩ như vậy thì cô sẽ tôn trọng ý nguyện của hắn.
Tiếu Đồng vốn định nói tôi không muốn bọn họ tìm tới cửa nhưng là bọn họ không mời mà đến sao lại muốn tôi phải tiếp đón, nhưng thời điểm lời sắp nói ra lại bỗng nhiên chú ý tới ba chữ trong lời nói của Văn Mân.
“Em nói, bọn họ là đến nhà chúng ta, cho nên chúng ta phải tiếp đón bọn họ?” Lúc hỏi câu này, trên mặt Tiếu Đồng mang theo ý cười, trong ánh mắt mơ hồ cũng lộ ra vài tia đắc ý.
“Đúng vây.” Văn Mân không biết Tiếu Đồng hỏi lại như vậy là có ý gì nhưng vẫn như cũ khặng định gật đầu.
“Đi, ra ngoài, chúng ta đi tiếp đón bon họ, ha ha, nhà chúng ta…Ha ha.”
Thẳng đến khi Tiếu Đồng một bên cười ngây ngô, một bên lặp lại ba chữ “nhà chúng ta”, Văn Mân lúc này mới ý thức được mình vừa mới nói gì, nhất thời trên mặt nóng ran, trừng mắt nhìn bộ dáng thản nhiên của Tiếu Đồng, chỉ muốn đi lên bịt lại cái miệng của hắn, đắc ý cái gì chứ, cô không phải nhất thời chỉ là nói bậy thôi sao?
Phạm Thành vốn từng lĩnh giáo qua tính khí của Tiếu Đồng, biết người này là một người thẳng tính đến cực đoan, nghĩ cái gì đều nói cái đó, không chừa lại cho người ta chút mặt mũi nào, hành động lúc vào cửa vừa rồi không phải là một ví dụ rành rành đó sao?
Cho nên lúc này bọn họ đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn một chút cửa phòng đang đóng chặt, có chút bất an, vừa lo lắng cho mục đích đến đây hôm nay của mình.
Bình thường nếu là lúc phát hiện một xác chết đã lâu như vậy cũng chỉ có thể từ từ điều tra, đến cuối cùng nếu kết luận là vụ án không có chứng cứ thì bọn họ cũng hết trách nhiệm, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng cố tình xác chết lại xuất hiện đúng lúc đúng nơi như vậy, nhiều người dân sẽ chú ý chờ xem, còn lãnh đạo tỉnh lại đặc biệt ra chỉ thị điều tra kỹ vụ án. Hiện tại không riêng gì cục trưởng Đỗ hối thúc hắn sớm điều tra ra kết quả mà lãnh đạo tỉnh bên cạnh coa quan hệ với thành phố cũng không ngừng gọi điện thoại cho hắn, thử hỏi hắn không phải là áp lực quá lớn sao?
Nhưng cố tình là thân phận của nạn nhân bọn họ căn bản không có cách nào tra ra được bởi vì trên xác chết không để lại chút dấu tích nào để có thể xác định danh tính. Khu vực xung quanh nơi phát hiện xác chết cũng vô cùng hẻo lánh, không có camera theo dõi, nếu có bọn họ cũng không có biện pháp xác định thời gian tử vong. Trong dự liệu điều tra lại không có hồ sơ có thể đối chiếu kết quả DNA vì hiện tại cảnh sát trong nước chỉ có lưu lại dữ liệu của những người đã từng được điều tra, mà bình thường số liệu DNA của người dân cũng không được lưu lại, hỏi hắn làm thế nào điều tra thân phận của người bị hại.
Nếu thân phận người bị hại không được xác định thì căn bản không có biện pháp triển khai các bước điều tra tiếp theo.
Ngay tại lúc hắn nghĩ đã hết cách, hắn bỗng nhiên nhớ đến Tiếu Đồng ở vụ án xác chết trầm dưới hồ có thể dễ dàng từ tình trạng của khung xương của người bị hại mà xác định được độ tuổi, tính cách, thói quen hằng ngày của người đó. Hắn nghĩ, nếu có thể nhờ cậy Tiếu Đồng giúp xác định những điều này thì có thể rất nhanh sẽ tra ra thân phận của người bị hại cũng không chừng. Bởi vì quá tập trung xem xét động tĩnh trong phòng, cho nên vừa lúc Tiếu Đồng mở cửa ra, Phạm Thành toan bật dậy từ ghế sa lon, mặt hướng về phía Tiếu Đồng và Văn Mân, một bộ dáng như đang tùy thời chờ chỉ thị.
Văn Mân bị động tác kích động của Phạm Thành làm cho muốn cười, dù sao Phạm Thành cũng đã ngoài 40 tuổi mà đối mặt một Tiếu Đồng còn là thanh niên mới hai mấy tuổi lại nơm nớp lo sợ, chắc ai nhìn thấy cảnh này cũng có cảm giác tương tự đi.
“Đội trưởng Phạm, hôm trước tôi cũng đã nói qua với ông, vụ án này tôi sẽ không nhận, ông còn cần lãng phí thời gian tới tìm tôi làm gì? Thay vì cứ ở đây ngồi đợi, không bằng ông hãy ra ngoài gặp mặt quần chúng địa phương nhiều một chút.”
Vừa nghe đến nghĩ khí nói chuyện của Tiếu Đồng, Văn Mân biết đối với vụ án này có lẽ hắn cũng có hiểu biết, điều này nói lên hắn không phải không có hứng thú mà hiện tại hắn không chịu tiếp nhận chỉ sợ là còn có một vài lý do bên trong. Để tránh tình huống Phạm Thành thuyết phục Tiếu Đồng không có kết quả lại yêu cầu mình đảm đương làm thuyết khách, Văn Mân nhân lúc mọi người không chú ý lẳng lặng trốn vào phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng.
“Giáo sư Tiếu, nếu thực sự còn có cách khác, chúng tôi có dưới tình huống biết ngài không muốn tiếp nhận vụ này mà còn mặt dày đến nhờ ngài hỗ trợ sao, quan trọng là chúng tôi thật sự không có biện pháp xác nhận thân phận của người bị hại.”
“Vậy thì thế nào? Tôi sẽ không cần vì thành tích của các ông mà đi nhận vụ này. Nếu không phải là bị truyền thông trực tiếp đưa tin, các ông sẽ thực sự tận tâm mà phá án sao? Sẽ không phải giống