
người xuống, ân cần hỏi thăm.
Tần Tấn Dương nhíu chặt chân mày, mắt nhắm, không nói một lời.
"Tấn Dương?" Tần phu nhân lại hô một tiếng, cho là hắn đang hôn mê bất
tỉnh. Trong lòng bắt đầu lo lắng, vội vàng nghiêng đầu, hướng về phía
người làm trông coi bên ngoài phòng hô, "Tiểu Lệ! Mau bảo quản gia gọi
điện gọi bác sĩ tới đây!"
"Không cần. . . . . . gọi bác sĩ. . . . . ." Đột nhiên, giọng nam rất nhẹ vang lên.
Tần phu nhân vội vàng nghiêng đầu, nhìn về phía con trai của mình, lại
thấy hắn nhắm mắt lại, không có mở ra. Chỉ là âm thanh mới vừa rồi, là
từ trong miệng của hắn.
"Tần ca ca! Anh đã tỉnh?" Du Ty Kỳ cao hứng hô lên.
Nữ giúp việc trông coi ở bên ngoài phòng đẩy cửa ra, cung kính nói, "Phu nhân! Tôi sẽ đi thông báo cho quản gia ngay bây giờ!" Nói xong, chuẩn
bị đóng cửa lại.
"Không cần!" Tần phu nhân lần nữa nghiêng đầu, mỉm cười nói, "Hiện tại không cần!"
"Dạ! Phu nhân!" Nữ giúp việc gật đầu một cái, thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tần Tấn Dương nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả người không có một chút chút hơi sức nào, ngay cả nhấc tay một cái cũng không được! Tại sao lại như
vậy? Như thế nào cơ thể lại không nhúc nhích được.
Cố gắng muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng là phát hiện, mình cư nhiên không dậy nổi.
"Tần ca ca. . . . . . Anh không sao chứ? Anh có khỏe không?"
"Tấn Dương! Có hay không không thoải mái? Nếu là nơi nào không thoải mái, mẹ gọi bác sĩ tới xem một chút!"
". . . . . ."
Bên tai không ngừng vọng về âm thanh của mẹ hắn cùng Du Ty Kỳ, nhưng hắn không muốn mở mắt .
Vừa nghĩ tới mình còn không tìm được Đồng Thiên Ái, thậm chí cũng không
biết cô đi nơi nào. Nhất thời vừa áo não vừa lo lắng, lòng buồn bực
không nói được, hận không ra được sức đánh chính mình.
Cô sẽ đi nơi nào. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Em đang ở đâu. . . . . .
Tần Tấn Dương khàn khàn cổ họng tối nghĩa hỏi, "Đồng Thiên Ái đâu?"
"Đồng Thiên Ái?" Du Ty Kỳ tò mò nhớ tới, trợn to hai mắt, "Tần ca ca!
Đồng tiểu thư không phải ở Đài Bắc sao? Anh nhớ cô ấy sao? Em đi điện
thoại để cô ấy bay tới Anh quốc nha?"
Trong lòng Tần phu nhân đối với cô bé này càng thêm tò mò, cũng là nhàn
nhạt trấn an "Tấn Dương! Hay là bảo cô bé kia tới Anh quốc đi? Mẹ cũng
muốn quen biết một chút?"
Đúng vậy! Thật sự là bà muốn tìm hiểu một chút về Đồng Thiên Ái!
Đến tột cùng là cô gái như thế nào, lại có thể để làm cho con trai của
mình si tình như vậy. Thậm chí trong lúc ngủ mê cũng kêu tên của cô bé
này, ở thời khắc thứ nhất tỉnh lại cũng hỏi cô ở nơi nào.
Tần Tấn Dương nghe được bọn họ nói như vậy, lập tức hiểu bọn họ hoàn toàn không biết tình huống lúc đó.
Cố hết sức lắc đầu một cái, cũng là nản lòng thoái chí.
Nhưng hắn không thể cứ buông tha như vậy. Có lẽ Thiên Ái đang ở Anh
quốc, không có rời đi. Vẫn còn ở nơi nào đó chờ hắn, mong đợi hắn tìm
được cô!
"Ngày hôm qua cô ấy đã đến nước Anh!" Hắn có chút nổi giận nói.
Một giây kế tiếp đem đôi tay nắm thành quả đấm, kiên quyết nói, "Tra thử tất cả Hotel ở Luân Đôn, có hay không có một cô gái tên là Đồng Thiên
Ái vào ở!" Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi+yunafr
Đầu bên kia, trực thăng sau khi đã bay một khoảng đường dài, rốt cuộc cũng đến thủ đô La Mã của Italy.
Khu ngoại thành cách La Mã mấy trăm cây số, có một tòa nhà khí thế huy
hoàng với khu vườn rộng lớn. Trong trang viên trồng đầy nho, tựa hồ ơ xa cũng có thể ngửi được mùi thơm mê người của quả nho tản mát ra.
Trực thăng bay qua khu vườn, rốt cuộc cũng đáp xuống tại lầu cuối biệt
thự. Lầu cuối căn biệt thự này, trải rộng mấy trăm mảnh, được xây dựng
chủ yếu làm chổ đám trực thăng.
Giờ phút này, trực thăng rốt cuộc cũng dừng lại.
Cánh quạt đang quay thổi tung tất cả xung quanh, chuyển động chậm rãi
dừng lại. Mọi thứ bị cánh quạt làm thổi tung, rốt cuộc sau một chút mọi
thứ liền yên lại.
Cửa nhỏ lầu cuối thông tới biệt thự, được người mở ra.
Ngay sau đó, mười mấy người mặc áo đen theo thứ tự đi về phía trực thăng.
Sau lưng bọn hắn, thoáng hiện một thân ảnh cao gầy của một cô gái. Nửa
người trên mặc đồng dạng âu phục màu đen, nửa người dưới cũng là quần
tây ngắn ngang đùi. Đôi chân thon dài hoàn mỹ, cứ như vậy hiển lộ rõ
ràng.
Mai tóc dài đen nhánh được cột lên, khuôn mặt tinh xảo mang theo một chút lạnh lùng.
Môi của cô, không có bôi son nhưng vẫn đỏ hồng.
Mặc dù là mặt mỉm cười, nhưng nụ cười này trong chỉ làm cho người cảm thấy cô rất lạnh nhạt.
Lúc này, Thụ từ trên phi cơ đi xuống.
Xoay người, vươn tay, từ trong tay đồng bọn ôm Đồng Thiên Ái vẫn ngủ mê
man. Ngẩng đầu lên, nhìn về cô gái áo đen, mười mấy tên hộ vệ lùi về hai bên tạo ra con đường ở chính giữa, từng bước từng bước đi về phía cô.
Đứng lại ở trước mặt cô, cung kính hô, "Vũ đường chủ! Thuộc hạ đem tiểu thư nhỏ mang về!"
"Uhm! Đi theo tôi!" Cô gái mặt áo đen gật đầu một cái, lười biếng nói.
Nói xong, xoay người đi thẳng vào trong cửa nhỏ.
Thụ ôm Đồng Thiên Ái đi theo sau lưng cô, giống nhau đi vào trong cửa
nhỏ. Hộ vệ còn lại sau khi hai người rời đi, trầm mặc im lặng theo thứ
tự đi vào biệt thự.
Tổ