80s toys - Atari. I still have
Chờ Một Nàng Hồ Ly

Chờ Một Nàng Hồ Ly

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321011

Bình chọn: 7.00/10/101 lượt.

có điều đuôi mày khóe mắt lộ vẻ xuân tình. “Về sau không làm với cậu nữa!”

Tôi cười lại sáp tới, nàng đá ra sau một cái, từ từ nhắm hai mắt lại không nói câu nào.

"Tô Tú. . ."

Nàng không lên tiếng.

Tôi lại nói. “Tô Tú. . ."

"Làm sao?"

Giọng hơi khàn, nghe thật đẹp.

Tôi cười ha ha, ôm nàng cảm thấy mỹ mãn.

Sau lúc hửng đông, nàng nói với tôi: “Cậu về Vân Đô môn trước đi, tôi sẽ đi tìm cậu.”

Lúc ấy tôi lòng đầy vui sướng nói được, đâu có chú ý tới bi thương trong đáy mắt nàng khi đó.

Sau đó, nhị sư huynh bị trục xuất sư môn, tôi và đại sư huynh trở về Vân Đô môn, thầy trong một đêm già đi rất nhiều, tôi ở trên núi chờ Tô Tú, chờ, là chờ 13 năm.

Không phải không trở về tìm nàng, nhưng nàng đã không còn nữa rồi.

Ông cụ hút tẩu thuốc, nhìn con trâu già trong ruộng nói: “Tú Tú hả, chết rồi.”

Khóe miệng tôi cứng đờ, cười: “Sao có thể …” . .Ông cụ chỉ chỉ gò đất nhỏ bên kia ruộng, nói: “Nó từ nhỏ mang bệnh, không phải bệnh, là mệnh, sống không quá 24 tuổi. Cậu đi không lâu, mùa đông năm ấy, nó mất rồi.”

Tim tôi tê dại, cổ họng như bị nghẹn lại, rất lâu rất lâu không nói nên lời.

Tôi ngồi trước mộ Tô Tú thật lâu, nghĩ không ra được, nàng làm sao lại đã đi rồi. Lúc chia tay, nàng hôn hôn má tôi, độ ấm giống như vẫn còn lưu lại.

Ngón tay tôi vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo, nhớ Tô Tú, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.

“Này, Tô Tú. . ."Tôi thấp giọng gọi, “Hồ ly, nàng xuất hiện đi. . ."

Nàng đương nhiên là không hiện ra được nữa.

Tô Tú biết ca hát, biết nhảy múa, biết săn thú, biết nấu nướng, biết đánh nhau, biết uống rượu đã không còn nữa.

Bảy ngày sau, tôi trở lại Vân Đô môn, mang lục lạc bên mình, nhưng không lắc nó nữa, bởi vì nàng rốt cuộc cũng không cảm giác được, không biết tôi vẫn nhớ nàng, chờ nàng.

“Tôi lừa cậu thì làm sao? Cậu cắn tôi hả?” Tô Tú nói.

“Tiểu đạo sĩ, cậu thật thú vị.” Tô Tú nói.

“Biết có người nhớ tôi tôi sẽ rất vui.” Tô Tú nói.

“Đâu có, tôi tiện đường đi qua. . ." Tô Tú nói.

Tô Tú à Tô Tú, tôi nghĩ nàng thật là một kẻ nhẫn tâm, cứ tiện đường lướt qua cuộc đời tôi như vậy, không chào hỏi một tiếng đã đi rồi.

Không ai biết tôi đã từng thích một người như vậy, tới tận bây giờ vẫn còn nhớ nàng.

Sau đó bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện từ khi tôi biết nàng tới bây giờ, đã sắp 20 năm.

Hai mươi năm, búng ngón tay là trôi qua rồi.

Tiểu Quần Quần cũng đã trưởng thành, tìm được người ở bên cạnh cả đời rồi, tôi còn đang chờ Tô Tú, nàng nói rồi, sẽ không lừa tôi.

Tiểu Quần Quần muốn đi Tứ Xuyên, vì thế hôm đó, tôi nói với bọn họ, lên Thục sơn một chuyến đi.

Không biết sau đó cậu ấy có gặp cụ ông không, có gặp Tô Tú không, thấy rồi, bọn họ có lẽ cũng không biết đó là người tôi từng yêu, bây giờ vẫn đang hoài niệm.

Thật ra, thời gian tôi ở cùng nàng chẳng qua cũng chỉ 10 ngày, sau đó đổi lấy 20 năm khổ luyến.

Lúc Tiểu Quần Quần bái đường thành thân, tôi giật mình nhớ tới Tô Tú.

Tô Tú muốn đòi chưởng môn hồng bao, sau đó nói với tôi: “Về sau tiền của chàng là tiền của chúng ta, tiền của thiếp là tiền của thiếp, phải phân chia rõ ràng!”

Tận tới khi đại sư huynh nói: “Sư đệ, đến lượt đệ.”

Tôi mới tỉnh lại.

Đó chẳng qua là một giấc mộng, Tô Tú chưa từng nói vậy, mà vừa rồi, tôi chìm trong một giấc mộng.

Tô Tú, Tô Tú.

Nếu không có lục lạc trong lòng, tôi sẽ hoài nghi tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng.

Tô Tú, ta rất nhớ nàng, nếu nàng nghe được, có nhớ tới ta chăng?

Sau khi tiễn tiểu đạo sĩ, không biết vì sao trong lòng có chút khổ sở.

Ông nội phát hiện ra, nói: “Tú Tú à, có chuyện gì sao?”

Tôi bèn nói: “Gặp phải một tiểu đạo sĩ ngốc ngếch.”

Ông nội không vui lắm. “Từ đâu tới?”

“Vân Đô môn.”

“Hừ, Vân Đô môn chẳng có kẻ nào tử tế!” Ân oán tổ tiên, ông nội nhắc tới Vân Đô môn vẻ mặt vẫn mất hứng.

Tôi ôm Tiểu Bạch về phòng, bà nội bưng thuốc bước vào. “Tú Tú, uống thuốc.”

Tôi thở dài, một hơi uống hết thuốc, sau đó vội ăn đường.

Uống thuốc thế nào cũng vô dụng, ông nội đã nói, đây là mệnh, không phải bệnh, chữa bệnh dùng thuốc, chữa mệnh thì phải dùng cái gì?

Ông nổi thường lẩm bẩm tự hỏi lúc lật dở “Hoàn Chân”, nhíu chặt đầu mày, tôi quấn quýt lấy ông cười: “Ông nội, chơi với con một lát!"

Ông nội cầm tẩu thuốc gõ tôi, “Đi đi đi, đừng làm ồn ông."

Tôi bĩu môi, ngồi xổm xuống một bên nhớ tiểu đạo sĩ.

Thật ra tôi rất muốn đi tìm cậu ấy, cái lục lạc kia, mỗi ngày đều vang 17-18 lần, tôi nghi ngờ cậu ta treo nó lên trên cửa, gió thổi qua là reo, gió trên núi lại lớn. . . .

Tiểu đạo sĩ rất thú vị, mặt mày thanh thú, mặt trắng trắng mềm mềm, nhéo lên cảm giác thật sướng. Tiểu đạo sĩ thật dễ lừa, lại tin tôi là hồ ly biến ra, lén lút tới gần kiểm tra. Tiểu đạo sĩ à tiểu đạo sĩ. . . .

Sớm biết thế tôi nên cho cậu ấy trúng mẫu cổ, như vậy lúc tôi nhớ cậu ấy, cậu cũng có thể biết.

Hành trình lên Vân Đô sơn của tôi bị một cơn bệnh nặng làm gián đoạn.

Ông nội nói đây là tiểu kiếp đầu tiên, trong mệnh của tôi có ba kiếp số, ứng nghiệm riêng rẽ lúc 16, 20 và 24 tuổi. Đại kiếp nạn cuối cùng nếu không qua được, cũng chỉ có chết.

Tôi rất thản nhiên, nói v