
o?” Một giọng nói chợt xen vào, chính là thiếu niên
đi cùng Mã Văn Tài kia, “Ta không nhớ Vương bá bá có dạy ngươi ở chỗ này xưng vương đấy, Vương Lam Điền, ngươi thật là giỏi.” Ánh mắt lạnh lẽo,
nhìn về phía Vương Lam Điền, trong mắt có ưu tư phức tạp, cảm khái, càng nhiều hơn là sự thất vọng.
Vương Lam Điền run rẩy giơ ngón tay lên, trợn to hai mắt: “Ngươi, ngươi là. . . . “ Rõ ràng đã nhận ra Diệp Quân Lan.
Diệp Quân Lan ‘xoạt’ một cái mở quạt ra, vẫn không nhìn hắn, nhẹ
nhàng nói: ”Vương Lam Điền, ta rất thất vọng.” Bao nhiêu năm không thấy, sao ngươi lại trở về làm đại thiểu gia quần là áo lụa thế này!
Vù!
Ngân Tiễn trong tay Mã Văn Tài bay ra.
Vương Lam Điền sững sờ nhìn Diệp Quân Lan, trong lòng khổ sở, cúi
đầu, hắn khiến Diệp gia muội tử thất vọng sao? Cũng được, chết cũng tốt! Hắn nhắm mắt, không hề để ý đến mũi tên bay tới, đứng ở đó không có bất kỳ động tác nào.
Lương Sơn Bá cầm một tấm gỗ lên, định xông ra, nhưng bị Chúc Anh Đài ngăn lại.
“Anh Đài?” Hắn không hiểu nhìn về phía Chúc Anh Đài.
“Sơn Bá, huynh nhìn xem, không có chuyện gì.” Chúc Anh Đài chỉ chỉ
Vương Lam Điền, chỉ thấy ngân tiễn kia xuyên thẳng qua búi tóc của Vương Lam Điền, đúng là một tay thiện xạ. Mà giờ phút này hai mắt Vương Lam
Điền nhắm chặt, đờ đẫn đứng ở đó, sau đó, hôn mê bất tỉnh.
“Vương công tử, Vương công tử” Lương Sơn Bá vừa nhìn thấy, liền chạy
vội qua, vỗ vỗ mặt hắn. Bất đắc dĩ, Chúc Anh Đài cũng đành đi theo, chỉ
kịp trao đổi ánh mắt cùng Diệp Quân Lan.
Diệp Quân Lan nhìn Vương Lam Điền hôn mê bất tỉnh, ngoài sơn môn một
mảnh hỗn loạn, lại liếc mắt nhìn thủ phạm Mã Văn Tài bên cạnh vẫn thản
nhiên như thường, thấy nàng nhìn sang, còn cười cười nói: “Chúng ta vào
trước đi?”
Nhìn trò khôi hài ngoài cửa, thấy bọn hắn luống tay chân đưa Vương
Lam Điền đi đến chỗ thầy thuốc, trong lòng nàng hơi có chút bận tâm, dù
sao Vương Lam Điền cũng là đệ đệ của chị dâu nhà mình, chẳng qua, tính
tình đó của hắn quả thật phải dạy dỗ nghiêm khắc một phen.
“Đi thôi.” Diệp Quân Lan kéo tay Mã Văn Tài, bước nhanh vào sơn môn của Thư viện Ni Sơn.
Mã Văn Tài nhìn Diệp Quân Lan kéo tay mình, nhớ tới ánh mắt vừa rồi
của Diệp Quân Lan cùng một thư sinh, vốn tâm tình không tệ giờ lại có
chút lo lắng.
Hắn để kệ Diệp Quân Lan kéo đi, trong đôi mắt u ám khó lường, giống như có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động.
Edit: Kẹo
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Từ cổ chí kim, việc đưa tiền cho thầy giáo giống như một môn đại học
vấn, đưa ít, thì việc học tập trong tương lai sẽ gặp bất lợi. Đưa nhiều
lại khiến thầy giáo bị tai tiếng, bị coi là kẻ yêu tiền như mạng, phẩm
hạnh không tốt, điều này cực kì không ổn. Ở thế giới này, có chết cũng
phải giữ lấy thể diện, đưa cái gì, đưa thế nào, đúng là một vấn đề khó
khăn.
Giám thị của Thư viện Ni Sơn – Trần Tử Tuấn chính là một thầy giáo
vừa sĩ diện lại muốn được lót tay. Dĩ nhiên, nếu ngươi đưa quá nhiều,
thì cho dù phải bỏ qua mặt mũi hắn cũng sẽ nhận.
Trước khi tới Thư viện Ni Sơn, Diệp Quân Lan đã sớm có chuẩn bị,
đương nhiên cũng biết được tính tình Trần Tử Tuấn, người ta thường nói:
Thà rằng đắc tội với quân tử, cũng không thể đắc tội tiểu nhân. Dù sao
nhà không thiếu tiền, mọi người trong Diệp gia lại cực kỳ cưng chiều
nàng, đương nhiên đã chuẩn bị rất nhiều thúc tu (quà gặp mặt của học sinh với thầy giáo), để cuộc sống trong trường sau này của nàng ung dung tự tại hơn.
Lúc nộp thúc tu, Vương Lam Điền đã tỉnh lại.
Diệp Quân Lan cũng không sợ hắn tiết lộ thân phận con gái của mình,
trừ phi hắn không sợ ngay ngày mai chuyện xấu của hắn sẽ bay đầy trường
học, hoặc Diệp gia đại tẩu sẽ giết hắn trên Ni Sơn.
Trên thực tế Vương Lam Điềm cực kỳ sợ, đến nay vẫn giữ kín như bưng.
Vương Lam Điền nộp một trăm lượng thúc tu, đổi được chỗ ngồi tốt, có
thể thuận tiện ngủ gà ngủ gật, nộp xong liền vội vã rời đi. Hắn cúi đầu, không dám nhìn Diệp Quân Lan, không biết là sợ nàng tìm hắn gây phiền
toái, hay có nguyên nhân khác.
Đến phiên Diệp Quân Lan, nàng liền đem thúc tu Diệp đại ca chuẩn bị
nộp lên, không nhiều không ít cũng là một trăm lượng. Mắt thấy sắc mặt
Trần Tử Tuấn càng ngày càng tốt, ánh mắt nhìn nàng cũng vô cùng thân
thiết.
Nàng không khỏi rùng mình một cái, đứng sang một bên, trong lòng thầm bồn chồn, nếu đẹp trai thì thôi, đằng này, ngươi xem nét mặt già nua
của Trần phu tử cũng không thanh tú đâu nha?
Trong bụng nói thầm như vậy, nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài phía sau, nàng liền tươi cười ngọt ngào. Về phần Lương Sơn Bá, xin lỗi, nàng không quen biết hắn, đương nhiên bỏ qua.
Mã Văn Tài tiến lên, đưa sổ con trong tay, lại thấy trong sổ con trừ tên ra, còn lại đều trống rỗng.
Trần Tử Tuấn cực kỳ buồn bực, hỏi: “Đây là ý gì?”
Mã Văn Tài khẽ mỉm cười, chắp tay nói: “Phía sau còn bao nhiêu học
sinh, tập hợp tất cả, mỗi người mười lượng.” Nói xong, liền đi về phía
Diệp Quân Lan.
Không phải chứ? Cái này cũng được sao? Diệp Quân Lan không khỏi vuốt
vuốt trán, nhưng mà, biện pháp này cũng không tệ, vừa cho Trần Tử Tuấn
mặt m