
xử lý, không ai giúp được hắn
trong chuyện này, chỉ có chính bản thân hắn suy nghĩ thông suốt mới
được, muội ấy à, đừng xen vào chuyện của người khác!”
Diệp Quân Lan cũng hiểu hắn nói có lý, đành bất đắc dĩ “À” một
tiếng, lấy một chiếc bút lông khác ra, trải giấy Tuyên Thành lên, tiếp
tục luyện thư pháp của mình.
Mã Văn Tàu thấy dáng vẻ không cam lòng của nàng, nhíu mi, cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi ở bên cạnh xem nàng viết chữ.
Trong gian phòng, bầu không khí rất ấm áp
Ngoài cổng Thư viện Ni Sơn, lại giương cung bạt kiếm, tràn ngập khói thuốc súng.
Cuối cùng Chúc Anh Tề đã tìm được vị hôn thê của mình, Chúc Anh Đài
rốt cuộc gặp được Ngọc tỷ tỷ một lần nữa. Chẳng qua, bọn họ không ai
ngờ, cô gái xinh đẹp một thân cẩm y hoa phục đang quỳ trên mặt đất kia,
sớm không còn là Hoàng Lương Ngọc trước đây nữa rồi. Nàng bây giờ chính
là hoa khôi của Chẩm Hà Lâu thành Hàng Châu – Ngọc Vô Hạ.
Ngọc Vô Hạ quỳ trên mặt đất, mặc ý cho Tần Kinh Sinh đánh chửi sỉ nhục, không hề đánh trả cũng không mắng lại.
Chúc Anh Tề và Chúc Anh Đài chạy tới, một người ôm lấy Hoàng Lương
Ngọc, quan tâm hỏi nàng có sao không? Người còn lại một quyền đánh Tần
Kinh Sinh, lớn giọng chất vấn hắn.
Tần Kinh Sinh ngã trên mặt đất, Hoàng Lương Ngọc nhìn thấy, liền đẩy
Chúc Anh Đài đang quan tâm hỏi han mình ra, bò về phía Tần Kinh Sinh, ôm hắn, vừa hỏi hắn có sao không, vừa cẩn thẩn lau vết máu ở khóe miệng
cho Tần Kinh Sinh. Tần Kinh Sinh khinh thường hất nàng ra, rồi đứng dậy, đắc ý nhìn vẻ khiếp sợ không đành lòng và đau khổ của Chúc Anh Tề cùng
Chúc Anh Đài miệng đang lẩm bẩm “Không thể nào”, giờ phút này hai người
đều nhìn Hoàng Lương Ngọc, sau đó Tần Kinh Sinh hừ một tiếng khinh miệt
nói: “Chúc Anh Đài, ngươi cũng quen nàng ta à? Xem bộ dạng chính nhân
quân tử của ngươi, thì ra bên trong cũng chỉ một sắc quỷ mà thôi!”
“Ngươi nói cái gì?” Chúc Anh Tề xông qua, kéo cổ áo của Tần Kinh
Sinh, dữ tợn chất vấn. Chúc Anh Đài thì đỡ Hoàng Lương Ngọc đang khóc
nức nở ngã trên mặt đất đứng dậy.
Tần Sinh Kinh nhìn vẻ mặt tức giận đùng đùng của Chúc Anh Tề, sau đó
cạy tay hắn, sửa lại cổ áo, tiếp tục nói: “Người nào đi ngang qua Chẩm
Hà Lâu đều biết, hoa khôi nương tử Ngọc Vô Hạ chính là vị trước mắt này! Hừ, giả bộ đoan chính cái gì chứ?” Sau đó cũng không thèm nhìn Hoàng
lương Ngọc vì lời của mình mà xụi xuống đất một lần nữa, phất tay áo,
rời đi.
Để lại Chúc Anh Tề và Chúc Anh Đài khiếp sợ, hoa khôi nương tử, Ngọc Vô Hạ! Tại sao có thể như vậy?
Phòng khách trong thư viện Ni Sơn, chỗ ở tạm thời của Chúc Anh Tề.
Giờ phút này, sắc mặt Chúc Anh Tề âm trầm ngồi trên ghế, đôi mắt Chúc
Anh Đài tràn đầy thống khổ đứng một bên, người đang quỳ trên đất cúi đầu nhỏ giọng nức nở là Hoàng Lương Ngọc.
“Ngươi còn lời gì để nói không?” Một lúc lâu, Chúc Anh Tề mới chậm
rãi mở miệng, trong giọng điệu ẩn chứa sự đau đớn. Đây là người con gái
hắn yêu tha thiết, sớm nhận định nàng làm tân nương từ nhỏ, thế mà giờ
đây hắn lại biết nàng là hoa khôi nương tử Ngọc Vô Hạ.
“Anh Tề, huynh hãy nghe ta nói. Ta cũng không biết tại sao lại biến
thành như vậy, ta vô tội a, ta yêu Kinh Sinh như thế, nhưng hắn lại bán
ta vào thanh lâu, ta cũng không biết, thật sự không biết!” Hoàng Lương
Ngọc chợt ngẩng đẩu, nước mắt lăn trên đôi má trắng nõn, mắt to tràn đầy vô tôi, toát ra vẻ điềm đạm đáng thương.
Chúc Anh Tề mềm lòng, đúng vây, nàng vô tội, nàng chịu nhiều cực khổ
như vậy, người con gái hắn yêu nhiều năm như vậy, ánh mắt hắn nhìn nàng
dần dần có chút ấm áp.
Lúc này, bốp bốp — có tiếng vỗ tay vang lên, sau đó truyền đến một
tiếng nói trầm thấp ẩn chứa sự châm chọc: “Hay cho một câu vô tội! Vậy
không biết Ngọc cô nương giải thích thế nào về chuyện vội vàng muốn gả
cho gia phụ đây?”
Một bóng người thon dài đi vào, đôi mắt đen thâm thúy toát ra vẻ lạnh như băng, coi thường, khinh bỉ, môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong,
cười mỉa mai, chẳng phải Mã Văn Tài thì là ai?
Chỉ thấy hắn chậm rãi bước vào, nhìn Chúc Anh Đài đứng một bên chưa
kịp phản ứng, cùng ánh mắt ảm đạm của Chúc Anh Tề sau khi nghe được
những gì mình nói, Mã Văn Tài khẽ gật đầu với hắn, ý bảo hắn không cần
nói nữa. Sau đó từng bước đi về phía Hoàng Lương Ngọc đang ngã ngồi
trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống, hỏi nàng: “Vậy chuyên Ngọc cô
nương nói với gia phụ ta rằng ngươi yêu ông ấy, nên giải thích thế nào
đây?”
“Ta, ta… Ta không biết.” Hoàng Lương Ngọc không dám nhìn Mã Văn Tài,
chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn Chúc Anh Tề và Chúc Anh Đài. Ánh mắt của
Chúc Anh Tề tối tăm ảm đạm, tinh thần như có như không. Chúc Anh Đài thì nghiêng đầu không nhìn nàng. Hoàng Lương Ngọc cúi thấp đầu.
Mã Văn Tài lướt qua Hoàng Lương Ngọc, vẻ khinh thường trong mắt càng nồng đậm, nhưng ý cười trên mặt ôn nhu lạ thường, sau đó Mã Văn Tài
chậm rãi mở miệng: “Như vậy kính xin Ngọc cô nương tự trọng! Nếu không
ta không dám đảm bảo ngươi có thể lập tức bước vào cửa chính của Mã phủ
đâu!” Giọng điệu càng nói càng lạnh băng, thân thể Hoàng Lương Ngọc rét
run, thầm nghẹn ngào nức nở