Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324865

Bình chọn: 8.00/10/486 lượt.

ỉ cần tin tưởng nàng là được rồi.”

“Hay, hay cho một câu tin tưởng, hiển nhiên nha đầu kia cũng tràn đầy lòng tin với ngươi. Hai người các ngươi không tệ, coi như lão tử gặp

vận may đi!” Đào Uyên Minh cầm vò rượu lên, tu một ngụm lớn, trong lời

nói tràn đầy thưởng thức, nhưng cũng mang theo mấy phần oán trách, bóp

tay thở dài. Hắn, Đào Uyên Minh tại sao không có đệ tử tốt như vậy đây?

Mã Văn Tài cười không nói gì, nhấc vò rượu, uống một ngụm lớn, cũng không thấy say, ánh mắt rất thanh tỉnh.

“Nha đầu này lại ngủ thiếp đi!” Đào Uyên Minh nhìn Diệp Quân Lan yên

lặng ngồi bên bờ hồ ngủ gà ngủ gật, “Cũng không sợ bị đông lạnh.”

Mã Văn Tài đi qua một tay ôm người nào đó lên, động tác rất nhẹ

nhàng, Diệp Quân Lan giật giật người, chui vào trong ngực hắn, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn, ngủ vô cùng thoải

mái. Mã Văn Tài nhìn người trong ngực, ánh mắt ôn nhuận tinh khiết nhu

hòa, gật đầu nói lời cáo biệt với Đào Uyên Minh, rồi xoay người rời đi.

Đào Uyên Minh nhìn hai người bọn họ rời đi, cười cười, cầm vò rượu

đang định uống, lại phát hiện vò rượu đã sớm hết, một giọt cũng không

còn, muốn trở về phòng tìm thêm, lại nhớ ra rượu tồn mấy ngày nay hắn và Mã Văn Tài đã uống hết sạch rồi, một chút cũng không chừa.

Ai, vẫn nên trở về ngủ thôi! Ai biết tiểu tử chết bằm kia lại có tửu

lượng tốt như vậy, uống nhiều rượu thế mà không thấy say, tức chết y

rồi! Nghĩ như thế , nhưng lại không thấy tức giận giận, ngã trái ngã

phải đi về phòng nhỏ, ngả đầu xuống giường nằm ngủ.

Cao sơn lưu thủy gặp tri âm, hôm nay coi như y gặp được tri kỷ uống

rượu ngàn chén không say đi, nghĩ như vậy liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời, hoa đào tươi đẹp. Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Gần đây, Vương Lam Điền vô cùng biết điều, không hề tìm Chúc Anh Đài

và Lương Sơn Bá để gây sự. Hắn vốn không phải người xấu, chỉ là một đứa

nhỏ bị làm hư thôi, được giáo huấn lần này, cũng lười tự làm mất mặt

mình. Không có hắn làm loạn linh tinh, Trần Tử Tuấn thì bận việc yêu

đương, không rảnh tìm đệ tử gây phiền toái, trong thư viện thoáng chốc

yên tĩnh hẳn.

Cuộc sống thường ngày của Diệp Quân Lan trôi qua cũng có hương có vị, hàng ngày cứ theo lệ thường đi học, thỉnh thoảng đi theo Mã Văn Tài

nhìn Vương Lam Điền làm trò cười cho thiên hạ, thờ ơ lạnh nhạt với Chúc

Anh Đài đang cùng Lương Sơn Bá ngọt ngào huynh đệ tình thâm.

Lúc nhàn hạ, lại lôi kéo Mã Văn Tài đến sau núi ngắm hoa đào, tâm sự

cùng tửu quỷ đại thúc, đùa giỡn, hoặc hái chút hoa đào thử làm rượu. Có

khi tính tình nổi lên, liền đánh đàn, tửu quỷ đại thúc cũng chỉ cho một

hai câu, hoặc là đánh cờ, nhưng đa số là Mã Văn Tài đánh cờ với tửu quỷ

đại thúc, nàng đứng ngoài xem. Đương nhiên cũng có khi uống chút rượu,

lãnh nguyệt bích hồ, rừng đào tươi đẹp đã không tệ rồi, lại được nghe

tửu quỷ đại thúc nói chuyện, bộ dạng hăng hái, lúc đó nàng mới cảm thấy

đại thúc thật đúng là Đào Uyên Minh hái cúc dưới rào đông.

Cho nên, cuộc sống trong thư viện cứ như vậy trôi qua, hoa đào phía

sau núi khô héo, cánh hoa rơi đầy đất, đợi năm sau lại nở rộ. Thoáng

chốc đã đến tiết Đoan Ngọ rồi.

Vào tiết Đoan Ngọ thư viện Ni Sơn sẽ được nghỉ, bởi vì đông đảo học

sinh đến từ khắp các miền, đường xá xa xôi, cho nên người về nhà cũng

không nhiều, Diệp Quân Lan cũng không trở về, được nghỉ có một ngày thì

làm sao đủ, còn không bằng xuống núi, tranh thủ dạo chơi trong thành

Hàng Châu, chẳng phải rất vui sướng sao?

Trần Tử Tuấn tuyên bố nghỉ học, rồi lại đặc biệt nói rõ người xếp

hạng chót sẽ không được nghĩ, không biết Chúc Anh Đài đắc tội gì với

Trần Tử Tuấn mà tên bị xếp cuối cùng, nàng vốn đang hưng phấn nhất thời

liền chán nản. Khiến Vương Lam Điền nhìn mà hả hê mà cười lạnh, không

đợi Chúc Anh Đài kịp phản ứng, đã đứng dậy rời khỏi phòng học.

Thằng nhóc này, càng ngày càng thông minh! Diệp Quân Lan nhìn thân

ảnh người nào đó vội vàng rời đi, rất vui mừng, thu hồi thần sắc, huých

nhẹ khuỷu tay Mã Văn Tài, hỏi: “Huynh phải về nhà sao?”

“Sao vậy, Quân Lan không nỡ?” Mã công tử bản tính không đổi, ưa thích đùa giỡn người nào đó cực kì trì độn, sau đó thỏa mãn nhìn mặt người

nào đó thoáng cái ửng đỏ, thẹn quá thành giận hung hăng trừng mắt lườm

hắn, lúc này mới cất giọng nói, “Ta không trở về, hôm nay ở lại Hàng

Châu đi dạo chơi cùng muội. Đi thôi!” Đứng lên, kéo Diệp Quân Lan, rồi

rời khỏi phòng học.

“Đi đâu thì tốt đây?” “Muội quyết định.” “Ách ~ như vậy a, muội không biết, nếu không huynh giới thiệu đi, dù sao huynh cũng khá quen thuộc.”

. . . . . . Hai người dần dần đi xa. Lưu lại Chúc Anh Đài đang âm

thầm tức giận và Lương Sơn Bá đang không ngừng an ủi nàng, còn bất chợt

nghĩ ra một vài chủ ý vớ vẩn, Chúc Anh Đài cũng không để ý, trước kia

khi nàng đau buồn thì Diệp Quân Lan đều ở bên cạnh trêu chọc cho nàng

vui vẻ, bây giờ lại bỏ nàng đi rồi, ai, chẳng lẽ nữ nhân yêu đương thì

thật sự sẽ không có đầu óc sao?

Thành Hàng Châu, người người tấp nập, rất náo nhiệt.

“Này, muội nói nha, sao muộ