
âm tình Mã Văn Tài càng thêm vui vẻ, cầm quyển sách trên bàn, miễn cưỡng lật.
Không có bia đỡ đạn để đùa nghịch, cho dù kịch hay cũng không có ai
nhìn, có ai bằng lòng nhìn một nam một nữ suốt ngày dính nhau trên sàn
chứ, nhưng không ai nỡ cầm gậy đánh uyên ương, nên đành dùng nó để phụ
trợ cho tình cảm của bọn họ. Bởi vậy, có thể thấy tầm quan trọng của bia đỡ đạn, hi sinh thân mình thúc đẩy kịch hay.
Cho nên, Vương Lam Điền, ngươi liền dũng cảm trên sàn đi! Amen, mong Thượng Đế phù hộ cho ngươi!
Sẩm tối, ở phòng ăn.
Chúc Anh Đài đang xới cơm cho đám học sinh.
Vương Lam Điền đối với nàng đã sớm ghi hận trong lòng, lần này có cơ
hội, sao có thể không trêu chọc Chúc Anh Đài một phen, lời ra khỏi miệng liền thấy ác khí.
Kết quả là, hai người liền cãi nhau.
“Ta nói, Vương Lam Điền à. . . . .” Phía sau một giọng nói lười biếng vang lên, thân thể Vương Lam Điền cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
không biết nói gì cho phải, đã nghe người nọ nói: “Màn cãi lộn này, làm
hỏng hứng thú của ta cũng không sao, nhưng làm hỏng hứng thú của Mã
huynh sẽ không tốt. Ngươi nói xem có phải không?”
Cô nãi nãi, làm sao ngươi lại thân thiết với tên sát tinh kia như vậy a! Hắn không chọc nổi, trốn cũng không được sao!
“Dạ, dạ, hiện tại ta phải đi, thật xin lỗi hai vị.” Vương Lam Điền
vội vàng quay người lại, vái chào, cầm khay thức ăn, cũng không thèm
nhìn Diệp Quân Lan cùng Mã Văn Tài, thật nhanh tìm chỗ ngồi xuống, vùi
đầu vào ăn.
Xì!
Diệp Quân Lan nhìn Vương Lam Điền bộ dạng như thấy quỷ, nhất thời bật cười, mặt mày cong cong, hai lúm đồng tiền lõm xuống, hai mắt sáng lấp
lánh, một bộ nam trang màu lam, lại có phong tình khác.
Thấy vậy đám học sinh xung quanh nhất thời ngây dại, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng.
Mã Văn Tài mặt lạnh, ánh mắt ngưng tụ, một đôi mắt đen lướt qua chúng học sinh, cho đến khi thân thể bọn hắn phát lạnh, run run, cúi đầu ăn
mới chịu bỏ qua.
Hài lòng cười cười, xới cơm, rồi kéo Diệp Quân Lan không hiểu gì ngồi xuống, bắt đầu ưu nhã dùng cơm.
Chúc Anh Đài vốn thông minh, vừa nhìn như vậy, liền hiểu ra chuyện gì đó.
Không khỏi nhíu mày, cũng không biết Mã Văn Tài bởi vì biết Diệp Quân Lan là nữ mới thích nàng, hay vẫn cho rằng nàng là nam đây? Nếu như Mã
Văn Tài bị đồng tính, thì làm sao bây giờ?
Nàng lo lắng nhìn Diệp Quân Lan, lại thấy Mã Văn Tài hướng về phía
nàng, miệng ra dấu ba chữ, chính là ‘nữ giả trang’, rồi cúi đầu, sủng
nịnh nhìn Diệp Quân Lan.
Chúc Anh Đài cười khổ, xem ra nàng lo lắng vô ích rồi, Mã Văn Tài đã
sớm biết Quân Lan là nữ tử, mà Quân Lan hình như còn không biết Mã Văn
Tài đã phát hiện ra. Lần này hắn nói cho nàng biết, chẳng qua chỉ vì bảo nàng đừng cản trở hắn thôi.
Bỏ đi bỏ đi, Quân Lan chậm chạp, Mã Văn Tài phát hiện thì sao chứ?
Chúc Anh Đài yên tâm, có chút hả hê nghĩ, chợt nhớ tới Lương Sơn Bá đang chịu phạt, không biết Sơn Bá ra sao?
Trời dần tối, Vương Lan cũng đi, chỉ còn lại một mình Lương Sơn Bá.
Giờ phút này Lương Sơn Bá vẫn đang gánh nước, tuy nói sinh ra hắn là
thứ dân, nhưng dù gì cũng là người đọc sách, trong nhà mọi người đối với hắn tràn đầy hi vọng, trừ đi học ra không phải làm việc nặng gì, những
việc nặng luôn do thư đồng Tứ Cửu nhà hắn làm.
Lần xử phạt này thật đúng là hơi nặng.
Giống như Diệp Quân Lan nghĩ, Lương Sơn Bá trừ quá lương thiện ra còn có cố chấp. Dĩ nhiên, cái Diệp Quân Lan gọi là cố chấp, chính là kiểu
người nếu không đụng phải Nam Sơn sẽ không quay đầu lại, có khi đụng
phải Nam Sơn bể đầu chảy máu cũng không quay đầu lại.
Diệp Quân Lan kính nể người như thế, nhưng không thích người như thế.
Từ sớm bể đã có một lỗ thủng, cho nên dù Lương Sơn Bá cố gắng thế nào cũng không thể xách nước đầy bể. Cũng may có Vương Lan trợ giúp, bịt
lại lỗ thủng kia, bây giờ chỉ cần đổ nước vào bể là xong. Cho nên, Lương Sơn Bá vẫn như cũ gánh từng xô nước.
Chúc Anh Đài xới cơm xong, vốn định mang thức ăn cho Lương Sơn Bá,
nhưng thức ăn đã hết. Vì vậy tách khỏi đám Diệp Quân Lan, tự mình đi tìm Lương Sơn Bá.
Diệp Quân Lan nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Chúc Anh Đài, vô cùng
bất nhã trợn mắt, bất đắc dĩ thở dài, cái gọi là nữ sinh hướng ngoại,
Tiểu Cửu a Tiểu Cửu, thư sinh Lương Sơn Bá ngu dốt kia có cái gì tốt?
Đáng để ngươi tốt với hắn như vậy.
Nàng oán hận nghĩ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, tức giận đá cục đá, lẩm bẩm nói: “Thư sinh đần kia có cái gì tốt?”
“Không có gì tốt hay không tốt.” Hử? Giọng Mã Văn Tài vang lên bên
cạnh, nàng nhìn hắn, hôm nay hắn mặc một bộ áo lam, ánh trăng chiếu lên
người hắn, như phủ lên một màn sương, vô cùng ôn nhu. Khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt sáng ngời, toát ra vẻ ôn nhu mơ màng, chợt nghe hắn nói: “Chỉ
cần là người kia, chính là tốt nhất.”
Edit: Kẹo
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Chỉ cần là người kia thì chính là tốt nhất sao, Tu Nhân a Tu Nhân, huynh đang nghĩ đến ai?
Diệp Quân Lan không chủ định lật quyển sách trên tay, hồi tưởng lại
lời nói của Mã Văn Tài lúc ăn cơm, ngực cảm thấy khó chịu, trong lòng mơ hồ không vui, ánh mắt u ám.
Tu Nhân, huynh có thể nhớ đến ai? Người k