Disneyland 1972 Love the old s
Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322302

Bình chọn: 10.00/10/230 lượt.

ức vóc, nếu cái việc đó có để lại di chứng gì, thì chỉ

có thể nói: đêm nay nó trở thành dược phẩm điều chế bôi trơn cho tôi với Diệp Tử hiệp một với nhau hết lần này đến lần khác. Thời gian cuốn đi như nước

chảy, cuộc đời tôi hình như đang ngừng lại, y hệt như tình yêu của tôi - nếu hàng đêm hàng đêm mãnh liệt bên em có thể gọi là tình yêu.

Tôi không biết em có yêu tôi chút nào không, tôi chỉ hết lòng chờ đợi ngày mà em sẽ nói ra 3 từ ấy với tôi.

Tiền cất trong ngân hàng càng ngày càng ít đi, thủ vận lại không may, càng đánh càng thua.

Đáng tiếc là tôi không thể tiếp tục cứ đánh cứ thua, tôi cũng không muốn

trước khi chưa tìm được công việc thích hợp, lúc đi ăn phải để Diệp Tử

trả tiền.

Tôi rất muốn mua gì đó cho Diệp Tử, nhưng nghĩ đến cái tủ đầy ắp đồ hiệu

của em, tôi lại nhụt chí. Mua xong để em cười cho vào mũi thì thà chẳng

mua gì còn hơn.

Có điều, quan trọng nhất vẫn là, nếu bây giờ tôi đi làm, liệu Diệp Tử có e ngại mà không tìm đến tôi vào buổi tối nữa không? Làm sao nói chắc

được, Diệp Tử là cô gái tinh tế, biết đâu em lại ngụy biện: “Công việc

nhiều cạnh tranh, anh lại vừa vào làm, đừng vì em mà bị sếp quở trách.”

Thế nên, nhân nào quả nấy, nhân quả tuần hoàn.

Tôi như kẻ vô công lang bạt trong xã hội, mạt vận như đám gái đĩ không đủ trình tiếp khách ở Đá quý trần gian.

Trước khi đến hạn nộp tiền thuê nhà, tôi gói ghém hết quần áo trở về nhà bố

mẹ đẻ, ăn cái sinh nhật lần thứ 26 trong sự chúc tụng của người thân.

Thôi thì bây giờ thất nghiệp, cái căn hộ thuê mỗi tháng mất 2500 tệ đối với tôi giờ đây cũng là một gánh nặng.

Như đã từng đề cập, tôi sinh ra trong một gia đình theo nghiệp binh, thân

phụ mang quân hàm đại tá, thân mẫu trước khi nghỉ hưu là một giáo viên

dạy hóa trong trường cấp 3. Hai cụ cả đời yêu thương nhau, theo trí nhớ

của mình thì tôi chưa từng nghe họ cãi nhau, đó cũng là nguyên nhân vì

sao đối với tôi hôn nhân đầy ắp những hứa hẹn.

Chị gái hơn tôi 9 tuổi, đã sớm có gia đình, chồng con khỏe mạnh, cuộc sống hạnh phúc.

Học xong tiểu học tôi mới chuyển từ Thượng Hải lên Bắc Kinh sống gần bố, vì thế bố mẹ luôn cảm thấy 12 năm tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của tôi là

lỗi lầm lớn nhất cuộc đời họ. Kể từ đó trở đi, 14 năm sau họ dốc hết yêu thương chăm bẵm lên tôi, mà tình hình này sẽ còn chăm bẵm tôi cả đời.

Từ lúc đi làm, tôi chưa bao giờ phải nộp cho gia đình một xu. Mọi người

thậm chí còn hỏi tôi: “Tiểu Đào à, thiếu tiền tiêu không đấy…”

Mẹ giao cho tôi một chùm chìa khóa, có ý thủ thỉ dặn dò: “Con khỏi ngại bố mẹ, muốn về lúc mấy giờ cũng được.”

Lúc đó tôi suýt buột miệng thổ lộ: “Mẹ ơi, nếu con đưa một tiếp viên quầy bar về làm dâu, liệu nhà mình có đồng ý không?”

Vừa lúc bố đưa tôi một lon Coca, câu nói này mới mắc ngược vào trong.

***

Tôi đến Đá quý trần gian.

Cũng không có gì, chỉ muốn giấu mình trên tầng hai, bấu vào lan can trông

xuống phía dưới xem người phụ nữ của lòng mình nhảy múa, chỉ vừa mơ đến

lưng eo thon thả, dáng hình hấp dẫn của Diệp Tử…mọi thứ của mọi thứ đều

không còn quan trọng nữa.

Dở hơi thay, suy nghĩ tươi đẹp của tôi bỗng chốc bị Tiểu Ngọc phá tan tành.

Vừa vào cửa đi tới chỗ quầy bar lấy một lon Coca, chuẩn bị lên tầng hai, đã đâm sầm vào Tiểu Ngọc từ phòng vệ sinh đi ra, tình huống tương tự như

nửa năm về trước trong cơn say tôi chúi đầu vào ngực Tiểu Ngọc.

Than ôi, ghét của nào trời trao của ấy! Không lúc nào là cô nàng này không

có mặt? Có vẻ như giờ giờ khắc khắc cô ta đều chen giữa tôi với Diệp Tử.

Còn nữa, nghĩ kỹ lại, cô ta là tình địch của tôi, cũng là tình địch của Diệp Tử.

Tiểu Ngọc thoắt cái ghì siết lấy cổ tôi, đu gần như nửa thân mình lên người

tôi. Trông là biết đã uống nhiều rượu, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

Cô ta húc bờ vai giơ xương của mình vào người tôi: “Cưng ơi, cuối cùng gặp được anh rồi, anh đi đâu mất thế? Cũng chẳng gọi điện thoại cho em…”

Người trong sàn đông đúc, nhỡ ra bị Diệp Tử bắt gặp, cho dù em có mặc kệ,

lòng tôi cũng không được thoải mái. Tôi gỡ mạnh tay Tiểu Ngọc ra.

Không ích gì, cô ta lại quàng tay lên.

Gỡ ra, lại quàng lên…Như thế năm lần bảy lượt, mấy tay khách chưa gọi tiếp viên và mấy tiếp viên chưa có khách tiếp đồng loạt quay lại nhìn ngó ra điều thích thú.

Tôi rít: “Ta có thể đứng dẹp sang góc chút được không?....Đây nhiều người.”

“Nhiều người thì sao cưng yêu? Em cũng không phải quái nhân bốn mông, vốn dĩ

như thế này để mọi người nhìn vào đấy. Hừ…sợ Diệp Tử thấy à? Sợ cáil…!

Cô ta đang tiếp khách ở phòng riêng kia kìa! Cưng yêu, hôm nay đến chỗ

em nhé, em sẽ làm anh thoải mái….” Lưỡi của Tiểu Ngọc đã mơn man liếm

láp lên cổ tôi rồi.

Tôi kinh tởm quay người né tránh, muốn gạt cô ta ra và bỏ chạy, nhưng Tiểu

Ngọc như con bạch tuộc có 8 vòi quấn lấy thân tôi, “Sợ gì chứ? Em một

mình anh cũng một mình, lại chưa kết hôn, không có bạn gái….”

“Làm sao cô biết tôi không có bạn gái?”

“Bạn gái tôi…chính là Diệp Tử! Cô hài lòng chưa?” Mặc dù đã đồng ý với Diệp

Tử không nói ra bí mật này, nhưng tôi muốn nói thẳng, biết đâu như thế