Disneyland 1972 Love the old s
Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322085

Bình chọn: 7.5.00/10/208 lượt.

ể lại sự việc, cô ấy không muốn tôi tra cứu, tôi tự đoán ra.”

“Tự cho mình là Sherlock Holmes cơ đấy? Hừ, đoán?”

“Đừng làm bộ làm tịch nữa, Tiểu Ngọc, ngoài cô ra ai có thù oán với Diệp Tử?”

“Em làm sao mà có thù oán với nó? Hả? Còn nữa, anh đâu có mặt

lúc đó, mà biết rằng vì uống cốc nước cam mà Diệp Tử xảy ra chuyện? Làm sao anh biết được nó không hề gây hấn với người

khác? Làm sao anh lại đổ tội lên đầu Tiểu Ngọc này?”

“Trực giác!”

“Trực cái c….! Đàn ông mà có cái đ.m ấy à?”

“Cô nói năng cho đàng hoàng chút đi!”

“Đừng diễn nữa, trò này em gặp nhiều rồi? Lúc mày mới chỉ là

thằng bé chơi ném bóng trong trường bà mày đã phải lăn lộn

giữa đời! Anh coi Diệp Tử là loại người đàng hoàng sao? Anh

nghĩ cái môi thắm răng ngà của nó nói gì đều là sự thật sao? Tôi nói cho anh biết nó có tội với nhiều người rồi! Tự làm

tự chịu! “

“Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn đấy! Tôi không cho phép cô năm lần bảy lượt nhục mạ Diệp Tử!”

“Lời em nói là sự thật! Ngày hôm nay anh đến to tiếng bảo em bỏ

thuốc nó, mà không nghĩ ai đã trắng 2 đêm không chợp mắt đi hầu nó! Em bỏ thuốc cho nó? Nếu thực sự muốn hại nó, việc gì em phải hầu nó 2 đêm mà không để nó chết? “

“Ai mà biết lúc sau cô hối hận nên nhân từ?”

“Hay, anh hay lắm! Lý Hải Đào, kệ xác anh nói gì thì nói, chỉ cần Diệp Tử vẫn tin tôi, tôi vẫn là bạn của nó. Anh giỏi thì tự

mình nói với nó là tôi bỏ thuốc đấy, xem nó tin anh hay là tin tôi!”

“Nói thì nói…Tôi không đôi co với cô nữa, đằng nào việc ngày hôm ấy cũng không thể điều tra ra, cứ làm theo lương tâm. Nhưng tôi cho

cô hay, cô nghe rõ đây: tránh tôi và Diệp Tử xa ra một chút!”

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Tiểu Ngọc bỗng ôm lấy tôi từ phía sau: “Đừng đi, em xin anh đừng

đi…Anh có biết ngày nào em cũng nhớ mong anh không Hải Đào? Anh

biết không? Đừng để bất kỳ ai chen ngang vào chúng ta, em không

cho phép ai phá vỡ chúng ta.Thật mà Hải Đào, em có thể làm

tất cả vì anh, em không tốt ở đâu, anh không vừa lòng em ở điểm nào em sẽ thay đổi được không?”

Tôi quay người lại dằn giọng nói với Tiểu Ngọc: “Em không phải

thay đổi, Tiểu Ngọc, em không phải thay đổi gì cả. Em mãn

nguyện gì về tôi, tôi thay đổi để em khỏi mãn nguyện nữa!”

Tôi hất cô ta ra, xô cửa bỏ đi!  

Ra khỏi cửa được mấy bước, nghe tiếng “Choang, uỳnh, rầm” từ

hướng nhà phát ra, chắc là cô ta ném đập cái gì đó vào cửa.

Một đứa con gái điên!

Nhưng nghĩ lại, có thể hôm nay tôi đã quá đáng chăng, tôi dựa vào

cái gì mà chắc chắn đó là do Tiểu Ngọc làm? Nếu đúng là đổ tội oan như lời cô ta nói, là tôi đã làm cô ta tủi nhục quá

rồi. Nhưng nhân gian đã có câu truyền miệng: “Thà giết nhầm 1

vạn, còn hơn bỏ qua một người”, tôi thật sự lo sợ người tình

của mình lại chịu hãm hại một lần nữa.

Qua ngày Quốc Khánh Diệp Tử mới trở lại.

Chiều nhập nhoạng tôi đang ăn cơm với mấy anh em, điện thoại của Diệp Tử gọi tới.

Em thông báo vừa mới về, tối sẽ không tiếp khách, muốn tôi đưa em tới khu biệt thự Vườn lan quốc tế đánh bài mạt chược.

“Nhà ai hả em?” Tôi hỏi.

“Nhà của Tiểu Vân.” Từ lúc Tiểu Vân “giải nghệ”, đây là lần đầu tiên Diệp Tử qua thăm nhà mới của cô.

Chúng tôi tới nhà số 9A.

Một người thanh niên ra mở cửa, tôi cược rằng đó không thể là cái

gã Trần Dương người Hồng Kông mà tôi đã nghe qua.

Ông anh trước mặt tôi có lẽ lớn hơn tôi khoảng 2, 3 tuổi, mắt lồi lông mày

rậm, dáng người rất bắt mắt. Tôi đã gặp gã này vài lần ở Đá quý trần

gian, gã hay đi với một người bạn nữa.

Tin rằng gã cũng thấy tôi quen quen, vì chúng tôi không hẹn mà lên cùng gật đầu chào nhau.

Tiểu Vân mặc bộ quần áo ở nhà in vằn hoa, đang chải lông cho con mèo trắng,

thấy chúng tôi bước vào, cô đứng dậy đi tới giới thiệu: "Đây là bạn trai em Hữu Viên Vỹ, còn đây là Lý Hải Đào, bạn của Diệp Tử. Anh chắc là

phải biết Diệp Tử?"

Viên Vỹ vừa bắt tay tôi vừa đáp: "Gặp rồi gặp rồi, kiểu anh em thanh niên

sức vóc như chúng mình là hiếm ở Đá quý trần gian, đảo mắt cũng chỉ có

vài mống, làm gì mà chưa gặp qua?" Nói rồi chuyển sang bắt tay Diệp Tử:

"Ngưỡng mộ đã lâu nay mới được gặp, đến Đá quý trần gian ai mà không

biết Diệp Tử cơ chứ? Tiếng tăm lẫy lừng à!"

Diệp Tử cười, đáp trả không kém: "Em cũng đang tự hỏi vị thần tiên nào đã

cướp đi cô em Vân bé bỏng của em, hóa ra là anh, nhìn là thấy không phải nhân vật bình thường rồi!"

Một câu nói đã làm mọi người thoải mái như quen thân, không thể không khâm phục bản lĩnh xã giao của Diệp Tử.

"Căn hộ to thế này, mình phải tham quan một vòng!" Diệp Tử nói rồi cùng Tiểu Vân đi vào phòng n