
i thôi...
Mặc kệ anh... đi đi... tôi không còn
đau nữa.
Một buổi trưa trời hừng hực nóng như
đổ lửa, anh bạn nhiếp ảnh thích lái taxi rủ tôi đi chụp ảnh... Ừ thì đi, dù gì
cũng nhàn rỗi lắm...
Có lẽ, việc nhận lời này là một sai
lầm!
Con gái cần gì ở một người con trai?
Phải chăng là cái vẻ ngoài mạnh mẽ và đầy sức hút, bên trong ẩn dấu một niềm
đam mê to lớn... Hay đơn giản... chỉ là... nhìn thấy... họ có... cái mình mong
muốn và cảm giác... rất cần...
Tôi nhìn chăm chú cái dáng đứng ấy,
nhìn không chớp cái ánh mắt chăm chú ấy, nhìn chằm chằm vào cái niềm đam mê
ấy... nhìn ngưỡng mộ vào cái sự chú tâm ấy... Nhìn... tôi nhìn... nhìn những gì
tôi không còn nhớ nữa... Và cảm giác như là... có cái gì đó trong tôi...
Cuộc đời không phải là những chuyện
tình lãng mạn, nó là sự phát sinh tình cảm và sự xuất hiện bất ngờ không tưởng
của những thứ tình yêu bất chợt đến, trơ lì và không dễ đi... Tôi thích con người này, tôi yêu cái cách anh ta
bấm máy, và say mê cách anh ta sống... Thật như những gì tôi ngóng trông... ở một
người đàn ông... thật khác...
Chúng tôi nói chuyện nhiều, anh ấy
cười nhiều và cũng phân tích cho tôi nhiều thứ tôi không mấy hiểu về nhiếp ảnh...
tôi như một bóng dáng mỏng manh chạy theo anh và không ngừng chớp mắt để nắm
bắt mọi thứ xung quanh anh...
Taxi... Taxi... Taxi... đi thì đắt
hơn xe bus...
Anh xa quá... Anh xa xỉ quá...
Tôi cảm giác mình không đủ khả năng
với tới...
Tôi sợ lắm...
Quay lưng lại... tôi thấy xe bus...
tôi thấy chiếc xe đông người, người yêu tôi - giá rẻ... và tôi chưa kịp từ
bỏ... và có lẽ cũng khó lắm thay...
Anh, anh có biết tôi thích anh không
với anh nhìn tôi hướng về anh như thế? Ngày qua ngày tôi dằn vặt tình cảm của
mình, nhiều đêm tôi khóc, tôi không hiểu mình phải làm sao, nói ra hay chôn
chặt, phi lí vậy... thích yêu không lí do... là tôi đó! Lửa gần rơm lâu ngày
cũng bén, nếu... nếu... gần nhau nhiều hơn... biết đâu... biết đâu đấy...
...
Một chiều mưa bão... Hà Nội chập chờn
mây...
Tôi đang ngồi ở quán cafe ảnh mà tôi
và anh hay ngồi... nhớ anh... nhìn ra cửa sổ... cảm thấy lòng buồn... Hai người
đàn ông bước vào quán, họ gần như ướt sũng... Họ ngồi xuống chiếc bàn ngay sau
lưng tôi... Tôi nhận ra anh... là một trong hai người đàn ông ấy... Tôi với
tay... định gọi... nhưng thấy ngại... ngập ngừng... rụt tay xuống...
Anh và anh bạn bắt đầu rũ tóc, và vẩy
nước trên người... Họ nói chuyện:
- Cái con bé hay đi cùng mày chụp ảnh
là thế nào đấy?
- À, bạn thôi
- Đm, cẩn thận, tao thấy nó có vẻ
thích mày, chết mê chết mệt... nhìn mày đắm đuối lắm..
Tôi ngồi sau tim đập mạnh... Mặt đỏ
bừng...
Anh châm điếu thuốc, nhả khói... không
nói gì. Bạn anh nói tiếp:
- Tao thấy mấy đứa bạn tao quen nó,
bảo nó có người yêu rồi...
Anh gẩy điều thuốc, nhìn theo làn
khói:
- Thế à? Tao cũng không rõ!
- Ừ, bọn nó bảo con này ngủ nghê chán
với thằng đấy rồi, thằng đấy nó ăn nhàm, dạo này chuyển sang con khác, con bé
bơ vơ...
- Thế hả. - Anh vẫn như vậy, điều
thuốc trong tay và cái nhìn không mấy chú tâm.
- Mày yêu thì cũng đừng chọn loại con
gái đấy. Qua tay thằng khác, đến tay mình, nó cũng nát tươm...
Anh cười:
- Bạn cấp ba thôi...
Trời hôm đó, mưa không ngớt... tôi
ngồi đó đến khi quán đóng cửa... nước mắt tôi chảy ướt đẫm ngực áo... Họ về từ
khi nào... tôi cũng không hề hay biết...
Tôi bước đi dưới mưa...
Quần áo tôi bết dính vào thân thể uể
oải... Nước mắt chảy dài...
Xót xa chồng chất...
Tôi cảm thấy... Mình đã... mất rất
nhiều... Rất nhiều những điều quý giá... Và lẽ ra... tôi nên gặp anh sớm hơn...
Nước mắt làm tôi rát quá... Giá như... anh... cho em... gần anh thêm chút nữa...
Chưa tìm hiểu, chẳng lí do, chưa kịp
gần, đã bị đẩy rất xa... Vì trinh trắng là bình phong hay tấm phản nhạt nhòa...
hay là vì... đàn ông ích kỉ? Cười tôi thối tha, nát tươm, nhàu nhĩ và hoen
rỉ... vì đã từng yêu ư? Chắc gì... các anh... đã còn "nguyên vẹn" chứ?
Taxi à? Taxi... taxi đắt lắm...
...
Mấy hôm sau tôi và anh có gặp lại
nhau, tôi vẫn cố tỏ ra bình thường và vui vẻ... Anh thì có lẽ không hề biết về
những gì tôi đã nghe được hôm mưa gió đó...
Cảm giác thoáng qua trong tim tôi đau
nhói mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười và niềm đam mê ấy...
Ừm... hóa ra... nó cũng chỉ tầm
thường thôi... Tôi bất giác muốn cười lớn...
Taxi thì cũng như xe bus và giống máy
bay... tất cả đều có "giá cả" của nó...
Tôi lại trở về với xe bus của tôi...
Thật khốn nạn với quãng đời nén chặt... muốn vùng vẫy... mà ước mơ... trở nên
xa khuất... bị dập tắt khi chỉ nhen nhóm muốn bắt đầu...
Hôm nay Hà Nội trời mưa to dữ dội,
qua khung cửa sổ bé nhỏ của căn phòng mình, tôi nhòm ngó đâu đó có tiếng tí
tách mưa rơi... Từng khe nứt bám lấy tôi lầm lỗi... Tôi tự cảm thấy hổ thẹn với
chính mình... về những gì đã trải qua nhanh quá...
Sắp đến ngày tôi và "xe bus"
(hãy tạm gọi anh - người yêu chính thức của tôi như vậy) được hai năm... Tôi
thở dài khi nghĩ về hai năm ấy, đầy ngán ngẩm... sao mà... nó... dài quá thế.