
đất
xa trời, đời này coi như đã bị chôn vùi.
Thích
Kiến Anh sau khi vào tù tâm tình cũng thay đổi, cổ quái bạo ngược, ai cũng phải
sợ chị ta vài phần.
Cùng là
phạm nhân, nhưng trong tù cũng phân tam lục cửu phẩm, ngoài khác biệt hạn tù,
tội danh và cảnh ngộ cũng khác biệt. Trong trại giam nữ, khiến người ta e sợ
nhất thường là tội phạm giết người, như Thích Kiến Anh chẳng hạn, tâm đủ ác, có
gì mà chị ta không dám làm, án đủ dài, có ai mà chị ta sợ, trước mặt chị ta,
những người khác đều không nửa lời chống đối. Xếp sau tội phạm giết người là
tội phạm cướp giật, buôn bán ma túy, buôn người, về độ độc ác cũng tương đối,
sau nữa là hạng tội phạm kinh tế, trộm cắp, xếp dưới đáy cùng nhất, bị người ta
ức hiếp coi khinh nhất chính là mại dâm. Bình Phượng vì bán dâm mà bị bắt vào
đây, chịu khổ nhiều hơn ai hết, Cát Niên tuy cũng là “phạm mới”, nhìn cũng nhẹ
nhàng có học, nhưng mọi người đều biết cô bị bắt vì tội cướp giật, trước khi
biết rõ đầu đuôi ít nhiều cũng có chút kiêng dè, ức hiếp cũng không đến nỗi quá
đáng, vẫn còn dễ sống hơn Bình Phượng một chút.
Có
những phạm nhân cũ phàm chuyện gì cũng muốn kiếm lợi, công việc nặng nhọc, bẩn
thỉu đều giao cho phạm nhân mới làm, đó chỉ là chuyện quá đỗi bình thường, còn
rất nhiều việc bẩn thỉu ngoài sức chịu đựng khiến hầu hết những người sau khi
ra tù đều khó hé răng – trong tù không có đàn ông, có người nói, con muỗi bay
qua cũng đều là con cái. Những người phụ nữ ở tuổi ấy, đặc biệt là những người
có án tù dài, phải chịu hai tầng cô đơn về cả sinh lý lẫn tâm lý, đương nhiên
khó lòng kiềm chế. Có những cặp nữ phạm giả phượng giả hoàng bập vào nhau, đi
đâu cũng kè kè, cũng có những trường hợp không đồng ý, nhưng người mới đến yếu
thế khó tránh khỏi bị làm nhục. Có những đêm không ngủ được, mắt mở thao láo
nhìn vào không gian đen quạch, trong tiếng khóc thút thít của Bình Phượng, Cát
Niên có thể nghe thấy cả tiếng Thích Kiến Anh thở hồng hộc, tiếng bạt tai,
tiếng da thịt cọ sát, và còn có cả tiếng Bình Phượng nghẹn ngào kìm nén nỗi uất
giận.
Quãng
thời gian đó, lúc nào mặt mũi Bình Phượng cũng sưng húp, chỗ ngủ cũng bị bắt
phải đổi sang dưới chỗ nằm của Thích Kiến Anh – chỉ có những phạm nhân mới vào
hoặc địa vị thấp kém mới phải ngủ ở tầng dưới, vì trong buồng giam khoảng đi
lại rất hẹp, những việc như ăn cơm, ngủ, làm đồ thủ công đều phải làm trên
giường, tầng dưới bao giờ cũng bừa bãi, lộn xộn nhất. Cát Niên biết, hàng đêm
không chỉ có mình cô tỉnh giấc, các bạn tù khác cũng đều nhìn thấy chuyện xảy
ra, nhưng phần lớn đều e sợ, chỉ biết phẫn nộ trong lòng mà không dám nói ra,
hoặc đơn giản là vô cảm nằm trong bóng tối xem kịch hay.
Cát
Niên thương cảm cho Bình Phượng, nhưng đến bản thân cô còn cứu không nổi, thì
có thể cứu vớt nổi ai? Vào tù một thời gian, rất nhiều người bắt đầu nhận ra
cái danh “tội phạm cướp giật” của cô chỉ là hữu danh vô thực, chẳng có gì kinh
khủng, liền đua nhau chà đạp cô, số lần ăn bạt tai của cô càng ngày càng nhiều,
lúc ấy lấy ai thương cảm cô? Nữ giới và nam giới không giống nhau, hiếm lắm mới
gặp một người phụ nữ sinh ra đã hung bạo, những phạm nhân trong trại giam nữ,
có người vì tình, có người vì tiền, hoặc giả bị dồn vào đường cùng, phần lớn
đều đã trải qua những nỗi khổ khó lòng tưởng tượng.
Cát
Niên nghĩ, rồi cũng sẽ có một ngày cô trở nên chai sạn trước mọi thứ như thế.
Đối với một người con gái 18 tuổi, ba năm còn dài hơn cả đời người. Một buổi
tối sau hai tháng cô vào tù, cô lại nghe tiếng Thích Kiến Anh làm nhục và đánh
đập Bình Phượng trong bóng tối, lần này chị ta ra tay độc ác hơn bao giờ hết.
Có lẽ Thích Kiến Anh đã chán ngán Bình Phượng, hoặc cũng có thể sự “hầu hạ” của
Bình Phượng không thỏa mãn nổi chị ta. Trong tĩnh lặng từng tiếng thình thịch
của nắm đấm giáng xuống da thịt người khiến người ta thót tim run sợ. Tiếp đó,
Cát Niên nghe tiếng Thích Kiến Anh dội đầu Bình Phượng vào tường. Cô hiểu mình
không nên nhiều chuyện, nhưng nhắm mắt bịt tai được chưa đầy một phút, cô vẫn
không kìm nổi xông ra trước giường, kêu đau bụng ầm ĩ đòi đi vệ sinh, cuối cùng
cũng gọi được quản giáo trực ban.
Mạng
Bình Phượng coi như được cứu, trên trán chỉ lưu lại một vết sẹo hồng hồng. Hành
động của Cát Niên không chỉ vi phạm nội quy quản lý trại giam mà còn làm phiền
đến giấc ngủ của các phạm nhân khác nên đã đắc tội với không ít người, đặc biệt
là Thích Kiến Anh. Những nỗi đau khổ sau đó cô ít khi nhớ lại, cô không biết
giới hạn của bản thân là ở đâu, chỉ biết nhắm mắt lại, vẫn còn có ngày mai, cô
vẫn phải đối diện với những công việc miên man không hồi kết. Cô trẻ như Bình
Phượng, lại thanh tú sạch sẽ hơn Bình Phượng nên sớm đã là đối tượng để ý của
nhiều phạm nhân, nhưng vẻ trầm ngâm trước tuổi của cô vẫn chỉ khiến bọn họ chỉ
dám đứng nhìn từ xa. Cuối cùng, Thích Kiến Anh cũng đã nhìn ra cô thực sự chỉ
là loại người có đánh cho gãy răng cũng chỉ dám nuốt xuống bụng, một ngày sau
khi kết thúc công việc lao động, chị ta trèo lên giường Cát Niên.
Cát
Niên giãy giụa