
ễn thế nào mà chẳng được. Vậy nên lời nói dối của
anh mới có thể nói nhẹ nhàng đến vậy. Cô đứng dậy gọi điện thoại về cửa hàng,
nói nhà có việc, giao xong hàng đã về nhà luôn.
Lúc
này, bà lão vẫn không quên ló người ra nhắc, “Nghiệp à, con cũng thật là, đến
cả cốc nước cũng không rót cho Cát Niên, có thân quen đến đâu cũng không thể
xuề xòa thế được.”
Đường
Nghiệp khó xử đứng dậy pha trà cho Cát Niên, cô vội vàng đỡ lấy, chiếc cốc gốm
vỏ trứng màu trắng, sắc trà trong veo. Người pha trà có vẻ hướng nội, nhạy cảm,
thanh cao, nhưng cũng là người đàn ông lương thiện, hiểu cách sống. Những ưu
điểm này có lẽ phải là một người đàn ông khác mới hiểu cách tôn trọng. Cũng như
Chu Tiểu Bắc đã nói, do ảnh hưởng của hiệu ứng nhà kính, từ trường trái đất
thay đổi, những người đàn ông tốt đều đồng tính tương tích, dị tính tương xích
cả rồi.
Cát
Niên và Đường Nghiệp vốn chẳng quen thân, huống hồ giữa hai người còn xảy ra
bao chuyện không vui, nhưng bà cụ vẫn đang trong bếp, màn kịch bọn họ vẫn phải
tiếp diễn. Hai người cùng hướng nội, người nào người nấy ngồi ngây ra như khúc
gỗ, không tránh khỏi có chút cứng nhắc, kỳ lạ.
“Em xem
tivi không?” Giọng Đường Nghiệp khàn khàn hỏi.
“Vâng,
tùy anh.” Cát Niên trả lời, đứng lên đặt cốc trà xuống bàn, tiện tay lấy quyển
sách duy nhất trên giá sách đặt bên bàn trà rồi ngồi xuống, định đọc giết thời
gian.
Đó là
một quyển Tây Du Ký bìa mềm, đã được lật giở tới mức mép giấy đều hơi cong lại.
Cát Niên đọc sách hầu như không có lựa chọn gì, hồi cấp ba say sưa kiếm hiệp
không nói, ba năm trong tù cô làm quản lý thư viện, tiếp xúc với sách tuy nói
là nhiều hơn các phạm nhân khác nhưng sách báo trong ấy không phong phú, từ mấy
quyển triết học tối nghĩa, truyện tranh đến tuyển tập đan áo len, cô đều không
từ chối quyển nào.
Lần
này, Cát Niên ngồi xuống là vùi đầu vào sách, Đường Nghiệp lúc đầu vẫn còn
phòng bị quan sát, sợ cô nhân cơ hội có hành động gì đó, nhưng cô chỉ chốc chốc
lật trang sách, mái tóc ngắn ngang vai che nửa khuôn mặt.
Đường
Nghiệp khẽ động đậy cẳng chân tê cứng, vẻ ung dung, khoan thai của cô ở một mức
độ nào đó cũng làm dịu bớt cảm xác căng thẳng của anh, uống một ngụm trà đã
lạnh ngắt, người con gái ấy giờ trầm tĩnh như một đầm nước xanh biếc, tưởng như
có thể nhìn xuyên thấu nhưng lại không sao nhìn thấy đáy.
“Chuẩn
bị ăn cơm thôi.” Bà cụ từ trong bếp bưng ra đĩa thức ăn đầu tiên, Cát Niên vội
gấp sách để lại chỗ cũ, đứng dậy định giúp bà sắp bát đũa. Đường Nghiệp cũng
đứng dậy, nhân lúc bà quay đi lấy món khác, anh lướt mắt qua cuốn “Tây Du
Ký” đã được trả về vị trí cũ.
“Nó có
thể khiến em nhập tâm đến vậy?”
Cát
Niên cắn môi: “Việc đọc sách đối với bất kỳ ngành nghề nào cũng hữu dụng cả.”
“Vậy
quyển sách này giúp em thu hoạch được điều gì? ‘Thánh Thần có phép còn chưa
giỏi, nước lửa Không Linh rước uổng công’ (1)?”
Cát
Niên không trả lời, bước lên đỡ lấy bát canh bà cụ đang bưng, đặt ngay ngắn
chính giữa bàn ăn xong mới quay đầu lại cười, “Không phải hồi đó, em đang đọc
đến ‘Mười mấy năm trời qua Cực lạc, tám ngày phép phật tới Trường An’(2).”
(1).
Tên hồi thứ 51 trong truyện Tây Du Ký - bản dịch của Thụy Đình.
(2).
Tên hồi thứ 99 trong truyện Tây Du Ký - bản dịch của Thụy Đình.
Tủ lạnh
nhà Đường Nghiệp vẫn còn trữ ít thức ăn, bà cụ có vẻ là người đã quen với việc
nội trợ, chỉ sau một tiếng đồng hồ, trên bàn đã có ba món mặn một món canh,
chất tanh chất thanh đều đủ cả, nhìn cũng rất phong phú. Ba người cùng quây
quần bên bàn ăn, bà cụ vừa tiếp tục hỏi han gia cảnh nhà Cát Niên, vừa liên tục
gắp thức ăn vào bát cô. Cát Niên chỉ nói bố chạy xe, mẹ ở nhà nội trợ, nhà còn
có một cậu em, những lời này cũng đều là nói thực. Còn chuyện cô và bố mẹ đã
mười một năm nay ít qua lại hẳn không cần nhắc đến trước mặt người già làm gì.
Vừa ăn
vừa nói chuyện, những điều cần hỏi bà cụ đã hỏi hết, xới thêm bát cơm cho Đường
Nghiệp xong, bà đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Nghiệp, trí nhớ của bà càng ngày càng
kém quá, lần trước dì con có hỏi bà, có phải sắp đến sinh nhật con rồi không,
bà đúng là lú lẫn tuổi già rồi, có nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi, con là sinh
vào tháng Năm hay tháng Bảy nhỉ?”
Bà cụ
tuy có vẻ như đang hỏi Đường Nghiệp, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Cát Niên.
Đường Nghiệp đang bưng bát, ngón tay cầm đũa nắm chặt không hạ.
Cát Niên
trong lòng hiểu rõ, bậc lão niên đã sống ngần ấy năm, kinh nghiệm nhìn người
nhìn việc từng trải hơn bọn họ biết bao nhiêu, tự nhiên từ trên trời xuống một
cô cháu dâu tương lai, tuy là thỏa tâm nguyện bao lâu nay của bà cụ, nhưng
chuyện này đến quá đột ngột, trong lòng bà chắc cũng có vài phần hồ nghi. Bà
không tiện truy hỏi thẳng mà chọn cách đi đường vòng thế này, có lẽ cũng thấu
hiểu nếu như hai người thực sự muốn lừa bà, có hỏi thế nào cũng không ra kết
quả. Nếu như Cát Niên thật sự là người bạn gái thân thiết với Đường Nghiệp đến
mức có thể dẫn về nhà giấu trong phòng, thì chí ít cũng nên biết sinh nhật của
Đường Nghiệp là ngày nào.
Cát
Niên