
hưa qua đời, đồng thời sau đó còn trở thành một ngôi sao nổi
tiếng được nhà nhà biết tới. Cô còn có một người con gái tên là Dương
Hâm Hoạch, ra đời muộn hơn Nam Trạch Lễ.
Mà Dương Hâm Hoạch chính là con gái của Nam Nguyên Huy và Hàn Thái Hy.
Nam Nguyên Huy hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, khi vầng
trăng đã mọc lên giữa bầu trời, ông mới ngẩng đầu lên, nhìn Nam Trạch Lễ vẫn đang im lặng.
- Vậy mẹ con không thích ai sao? – Bỗng dưng Nam Trạch Lễ lên tiếng hỏi, cắt đứt dòng suy tưởng của ông.
- Có! Trong khung ảnh của mẹ con, có một bức ảnh của một chàng trai.
Ba biết chuyện này, nhưng chưa bao giờ hỏi thẳng cô ấy. – Khóe mắt Nam
Nguyên Huy lại có một giọt lệ rơi xuống.
Bỗng dưng, Nam Nguyên Huy lấy ra một bức anh đã ố vàng trong cuốn sổ, đưa cho ba mình. Trong bức ảnh là một chàng trai và một cô gái đang
đứng dưới gốc cây anh đào, cô gái đó mặc bộ đồng phục của trường. Nam
Trạch Lễ có thể nhận ra đó là mẹ mình.
- Cô gái này là mẹ, vậy người con trai này là ai?
- Người con trai này… – Nam Nguyên Huy ngẩn ngơ. Người con trai này chính là anh trai ông, Nam Nguyên Tuấn.
Người anh trai hơn ông 2 tuổi đã qua đời vào năm 20 tuổi chỉ ì muốn
cứu người yêu của ông. Nam Nguyên Huy run rẩy cầm bức hình, khóc không
thành tiếng.
- Ba… người này không phải là ba chứ? – Nam Trạch Lễ như phát điên
đến nơi. Nhìn dáng vẻ đau khổ của ba mình, trong lòng cậu cũng đau đớn
khôn nguôi.
Nam Nguyên Huy lắc đầu, run rẩy sờ lên khuôn mặt trong bức hình:
- Đó là anh trai của ba, cũng là bác của con, Nam Nguyên Tuấn. Bây
giờ bố mới biết vì sao lần nào nhìn ba, Anh Tử cũng có ánh mắt kỳ lạ như thế, cứ như thể đang cố gắng thông qua khuôn mặt ba để tìm kiếm điều gì đó. Thì ra người Anh Tử yêu chính là anh trai…
Nam Nguyên Huy cố nặn ra một nụ cười đắng ngắt. Đối với cuộc hôn nhân này, ông vô cùng không cam tâm tình nguyện. Nhưng giờ đây ông mới cảm
thấy ông trời đã tặng cho ông một món quà, để ông giúp anh trai mình
hoàn thành tâm nguyện. Ông có lỗi với anh trai ông, có lỗi với Thái Hy
và Dương Hâm Hoạch, có lỗi với cả Anh Tử và Nam Trạch Lễ.
Nam Trạch Lễ đau lòng không biết phải nói gì, câu chuyện này quá ly
kỳ, quá cảm động. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể nào không
cảm thấy buồn.
Một lúc lâu sau, Nam Nguyên Huy mới thoát khỏi nỗi đau của quá khứ.
Ông chầm chậm bước tới trước mặt Nam Trạch Lễ, vỗ nhẹ lên vai cậu con
trai:
- Lễ, đó là quá khứ của ba, quá khứ của ba và mẹ, ba hy vọng con có thể tha thứ cho ba.
- Dạ. Ba để con một mình một lát! – Nam Trạch Lễ gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng, bên cạnh chiếc xe màu đỏ có một cái bóng nhỏ bé, cô
mỉm cười dịu dàng, khi nhìn thấy có người ở trong sân bước ra, nụ cười
trên khóe miệng càng sâu hơn. Chắc là họ đã nói rất nhiều chuyện? Bộ
quần áo trên người Nam Trạch Lễ vẫn rất chỉnh tề, mái tóc cũng không bị
rối, chứng tỏ họ không sử dụng tới bạo lực, tốt lắm.
- Sao em lại tới? – Nam Trạch Lễ kinh ngạc hỏi. Cậu ôm chặt Bộ Tinh
Bảo. – Ba nói với anh hết rồi, Hâm Hoạch đúng là em gái anh. Lần này em
có thể yên tâm rồi chứ? – Cậu đặt cằm lên vai cô. Không biết vì sao, cậu thấy lòng mình đau nhoi nhói, có phải vì hai chữ “em gái” không?
- Ừm, em mừng cho anh. Bây giờ mọi thứ đã được giải thích rõ ràng
rồi, giờ thì anh có thể làm lành với chú Nam rồi chứ? – Cô mỉm cười nói, hòn đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng đã được đặt xuống.
- Điều đó chứng tỏ những cố gắng của em trong thời gian qua không hề
lãng phí. – Nam Trạch Lễ mỉm cười mệt mỏi. Trong đầu cậu lại xuất hiện
nụ cười rạng rỡ của Dương Hâm Hoạch. Không lâu nữa, cô nhóc này cũng sẽ
biết toàn bị chân tướng sự việc. Hy vọng cô đừng như mình lúc đầu, oán
hận người thương yêu họ nhất – người bố của họ, Nam Nguyên Huy.
Sau cơn mưa xuất hiện một cây cầu
vồng bắc qua những đám mây. Ánh sáng bảy màu xuyên qua cả những đám mây
nặng nề nhất, chiếc sáng một bông hoa mây ở phía chân trời.
Dần dần, cầu vồng biến mất, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua các kẽ lá,
tạo thành các bóng râm trên mặt giấy. Những ngón tay thon dài đang lướt
như bay trên mặt giấy vẽ: “Tách”, một giọt nước mưa từ trên lá cây rơi
xuống trúng vào tờ giấy rồi nhanh chóng lan rộng ra.
- Xong chưa? – Cô gái đã mất kiên nhẫn.
- Sắp xong rồi, anh vẽ nốt bức cuối cùng.
Một tiếng đồng hồ trước cậu cũng nói là sắp xong rồi, nhưng một tiếng đồng hồ sau cậu vẫn vẽ. Cô đứng ở phía xa, chỉ nhìn thấy hết tờ giấy
này tới tờ giấy khác bị gỡ xuống, đặt vào ống tranh đằng sau. Cùng một
tư thế mà có thể vẽ lâu như thế sao? Hay là cậu chưa vẽ được bức tranh
nào hài lòng?
Chàng trai mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngòi bút lướt nhanh và nhẹ nhàng như một cơn gió. Nhấc bút, đưa bút, dừng lại chỉ trong nháy
mắt. Cuối cùng một “quái vật” đáng yêu xuất hiện trên tờ giấy. Đôi mắt
mở lớn, cái miệng nhỏ nhắn, mái tóc dài đang bay trong gió, khuôn mặt
trắng trẻo, xinh xắn, khóe miệng cười ngọt ngào. Nhìn xuống dưới, cô còn có một cái đuôi cá thật dài, những vẩy cá sáng lấp lánh dưới ánh nắng
mặt trời. Mặ