The Soda Pop
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210743

Bình chọn: 7.00/10/1074 lượt.

miệng.

Mạch Sanh Tiêu nhìn theo, cố nén nước mắt rơi.

Cửa phòng bỗng bật ra, có vài chàng công tử nhà giàu dắt theo bạn gái đi vào, « Nghiêm thiếu, đến Thiên Sắc chơi mà chẳng tìm chúng tôi gì cả, thế thì sao mà vui được ? »

Cậu thanh niên đi đầu tiên tay kẹp một điếu thuốc, mũi Sanh Tiêu nhăn lại, trưa nay cô không ăn cơm, dạ dày chua xót rất khó chịu, thấy mấy người đàn ông ngồi vây quanh, mùi khói thuốc trộn với nước hoa đánh úp lên mặt, Sanh Tiêu không nhịn nổi quay sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

« Ụa, ụa…. »

Một cô gái thấy vậy, khóe miệng mấp máy cười, « Nghiêm thiếu, anh trúng thưởng nha, nhìn phản ứng của em gái thế này, nhất định là có rồi. »

Khóe mắt Nghiêm Trạm Thanh chợt nổi lên hung ác, tay phải nắm chặt lấy ly rượu, « Cô vừa nói cái gì ? »

« Tôi chỉ nói sự thật thôi, anh chắc chắn là không dùng bao rồi, chẳng phải sau đó thì sẽ làm bụng người ta to lên à ? »

Mạch Sanh Tiêu nghe không lọt, một tay cố đè xuống dạ dày, một tay chống lên ghế cố đứng dậy rời đi. Nghiêm Trạm Thanh ném thẳng ly rượu ra ngoài cửa, cánh tay to lớn của hắn vung lên bắt lấy tay Sanh Tiêu, « Có phải em đã có rồi không, em nói rõ ràng xem nào. »

« Thả tôi ra, tôi muốn về. »

Trở về? Về với Duật Tôn ? Gân xanh trên trán Nghiêm Trạm Thanh nổi hằn lên, hắn dễ dàng đẩy Sanh Tiêu ngược trở lại, « Hôm nay em mà không nói rõ thì đừng hòng đi. »

Lực tay hắn rất mạnh, Sanh Tiêu ngã sấp về phía sau, bụng đâm thẳng vào góc bàn, cô đau rạp người xuống sàn nhà, co quắp lại, chút xíu nữa là ngất lịm. Nghiêm Trạm Thanh thấy cô nằm bất động, vội ngồi xổm xuống, « Sanh Tiêu, Sanh Tiêu, em có sao không ? »

Mạch Sanh Tiêu cắn môi đến tím bầm, khuôn mặt như được tắm trong mồ hôi, mái tóc dài phủ lên mặt, cô há miệng nhưng chẳng nói nổi một lời chỉ thoát ra được âm thanh rên rỉ, « Đau quá… »

" A, a......" Bên cạnh, có người hét lên.

Nghiêm Trạm Thanh cúi đầu,thấy chiếc quần bò màu lam nhạt của Sanh Tiêu nhuộm đỏ au màu máu, một người hét lên rất lớn « Nhanh đưa đến bệnh viện đi, nếu để lâu sẽ không giữ được đứa trẻ đâu… »

Trẻ con, làm sao có thể ? Mạch Sanh Tiêu há hốc miệng thở dốc, cả người run lẩy bẩy, cô nghĩ rằng Nghiêm Trạm Thanh chắc chắn sẽ đưa cô tới bệnh viện, không ngờ hắn chỉ nhìn cô với ánh mắt vô cùng bình thản, « Sanh Tiêu, chúng ta không cần đứa bé này… »

Trong đôi mắt đen thẳm của hắn phản chiếu hình ảnh Sanh Tiêu đang dần dần kiệt quệ. Nghiêm Trạm Thanh ôm lấy cô vào lòng, giọng nói rõ ràng từng tiếng, thể hiện sự quyết tâm kiên định, « Sanh Tiêu, đừng sợ, em cố chịu đựng một chút thôi, sẽ không còn ngay thôi. »

Trái tim Mạch Sanh Tiêu tan ra như bụi vữa, đầu cô vô lực ngả vào bờ vai hắn, « Chẳng lẽ anh muốn nhìn tôi chảy máu đến chết ? » Môi cô bị cắn đến bật máu, đôi mắt mơ hồ không tiêu cự.

« Sanh Tiêu, xin lỗi em,… sẽ qua ngay thôi, sẽ tốt lên ngay thôi mà… »

Nghiêm Trạm Thanh vô thức nỉ non dỗ dành, Mạch Sanh Tiêu lấy hết sức lực, đẩy hắn ra, khóe môi động đậy không biết là muốn khóc hay muốn cười, khuỷu tay cô cố chống lên bàn trà, vết máu uốn lượn chảy từ ống quần xuống mắt cá chân.

“ Hay là cứ đi bệnh viện xem thế nào ”.

“ Cút đi, các người ra ngoài hết cho tôi, đi ra ngoài!”. Nghiêm Trạm Thanh cầm chai rượu ném ra xa, màu rượu đỏ hòa lẫn với những mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe khắp nơi, mấy cậu bạn xung quanh không dám dây vào, nhanh chóng dắt bạn gái rời đi.

Mạch Sanh Tiêu khom lưng, kéo lê bước chân ra cửa.

Nghiêm Trạm Thanh biết những việc hắn làm gây cho người khác bao nhiêu tổn thương, nhưng hắn không cam tâm, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, muốn bước lại gần mà không bước nổi.“ Sanh Tiêu....”

Tay phải cô chống lên bức tường, vịn vào đó mà đi, không quay đầu lại, chỉ đau xót buông lại câu cuối cùng “ Nghiêm Trạm Thanh, anh có bao giờ nghĩ rằng, mất máu nhiều thì tôi sẽ mất mạng?” Hắn không quan tâm, nếu hắn thật sự để ý, sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy.

Thân thể yếu ớt mảnh mai của cô tựa vào vách tường, chầm chậm đi ra khỏi căn phòng, lúc bấy giờ Nghiêm Trạm Thanh mới hoàn hồn đuổi theo.” Sanh Tiêu, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

Sanh Tiêu đẩy hắn ra, hắn lại nhất quyết không buông.“ Tôi không muốn nhìn thấy anh, chẳng lẽ anh nhất định muốn tôi chết trước mặt anh sao ?”

Hắn sững sờ, muốn cứu vãn, nhưng làm cách nào bây giờ? Mạch Sanh Tiêu vẫn kiên cường bám vào vách tường, thân thể cúi gập, chầm chậm bước từng bước một, bên ngoài bar Thiên Sắc đèn điện sáng trưng, từng tia hào quang rực rỡ của ánh đèn nê ông phủ lên cơ thể cô, đũng quần cô nhuộm đẫm máu tươi, bụng đau đến mức cô chỉ muốn chết đi.

Tiếng điện thoại trong túi bỗng vang lên, cô cố gắng gượng tìm kiếm điện thoại, hồi lâu mãi mới được, khi ấn phím trả lời thì nghe thấy thanh âm giận dữ của người đàn ông nọ“ Mạch Sanh Tiêu, em chết rồi có phải không ? Chạy đi đâu rồi?”

Sanh Tiêu khom người, ngồi xổm trên mặt đất, tay kia chống lên nền bê tông lạnh băng, nắm chặt lấy điện thoại áp vào tai, tiếng nói đầy tức giận của Duật Tôn vang vọng bên tai, nhưng không hề giống sự tức giận thường ngày, hôm nay thật