
thu hồi bản đồ, hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Alice, kéo tay của cô: "Đi! "
Alice vẫn còn sợ hãi, bị cảnh vừa rồi làm cho giật mình, tay chân của cô đến giờ vẫn còn lạnh buốt: "Dạ Thần rốt cuộc có ý gì?”
Không biết.” Lôi Lạc lôi kéo cô bước nhanh đi, hắn cũng là ở giây cuối cùng
mới có được bản đồ của Dạ Thần: Tôi tin là Dạ Thần nhất định đã có kế
hoạch chu đáo.” Chỉ là, Dạ Thần là người nắm quyền, bọn họ ai cũng không đoán được nước cờ tiếp theo hắn sẽ đi như thế nào.
Duật Tôn đeo tai nghe lên, tiếng bước chân dồn dập xuyên qua mái hiên.
"Duật thiếu, mục tiêu xuất hiện nhưng vũ khí của hắn không rời khỏi đầu của
tiểu thiếu gia, tay súng bắn tỉa không thể công kích, không nắm chắc
được phần thắng nên đã hết sức cẩn thận.”
Duật Tôn thân hình cao lớn đứng lại ở trước cửa sổ: Hắn hiện tại ở đâu?”"
"Khu F, tầng 9.”
Duật Tôn tiếp tục đi xuống dưới: Đừng hành động thiếu suy nghĩ, không bảo
đảm được an toàn cho tiểu thiếu gia, ta sẽ. . . . . . . .” Giọng nói của người đàn ông ngừng lại nhưng bước chân không chút nào ngừng nghỉ: ""Ta tình nguyện thả hắn đi! """
"Vâng.”
Còn nữa, bảo vệ tốt phu nhân.”"
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu xác định được Bôn Bôn không xảy ra chuyện gì, bé con ít nhất
không bị rơi xuống lầu. Sanh Tiêu kích động chạy ra khỏi tầng trệt, bị
một cánh tay mạnh mẽ giữ lại: Ngài không thể đi ra ngoài, nguy hiểm
lắm.”"
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía người đàn ông ở sau lưng: "Anh nói cho tôi biết, con tôi ở đâu?”
"Ngài yên tâm, tiểu thiếu gia không sao cả, chúng tôi đang suy nghĩ biện phải giải cứu.”
Dẫn tôi đến đó gặp con.”"
Người đàn ông lôi kéo Mạch Sanh Tiêu trốn vào một phòng nhỏ dưới tầng trệt:
"Bên ngoài rất nguy hiểm, ngài không thể chạy ra. Hai người các ngươi
bảo vệ phu nhân, để xảy ra chuyện gì thì tự mình suy tính cái mạng nhỏ
của các ngươi.”
"Vâng.”
Sanh Tiêu đi đến bên cửa sổ, người đàn ông bên cạnh che lại trước người của cô: Phu nhân, ngài không thể
đứng ở nơi này, bên cửa sổ rất nguy hiểm.”"
Mạch Sanh Tiêu nghe
lời tránh đi, cô ôm chặt hai vai núp ở góc tường. Lúc này đây, cô không
nên gây thêm phiền toái, Bôn Bôn không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần
con và Duật Tôn đều không có chuyện thì Sanh Tiêu làm gì cũng cảm thấy
tốt.
Lôi Lạc mang theo Alice nhanh chóng rời đi.
"Lôi Lạc, chúng ta trốn không thoát đâu, bên ngoài đều là người của Duật Tôn.”
Đừng nói chuyện.” Lôi Lạc giọng điệu bực bội: ""Tôi cũng không biết Dạ Thần có cái chủ ý quái quỷ gì! """
Bọn họ nếu muốn rời khỏi chỗ này, trừ khi chắp cánh bay ra ngoài. Lôi Lạc
nắm chặt Alice, dường như là đang chạy đến nơi Dạ Thần phân phó tập họp. Hắn trước kia cho rằng Dạ Thần muốn lấy lại di thể của phu nhân, hắn
càng không nghĩ tới cả bọn sẽ đến nộp mạng.
Dạ Thần ôm Bôn Bôn
đứng ở sân thượng khu F, một khoảng rộng rãi bao la, hắn đón gió mà
đứng, vạt áo bay phấp phới cọ vào thắt lưng nóng lên. Ở cửa sân thượng
đặt rất nhiều thùng dầu lớn nhỏ không bằng nhau, nơi này trước đây vốn
là một kho dầu, chẳng may về sau tài chính gặp khó khăn, rất nhanh liền
sụp đổ khi khủng hoảng kinh tế.
Hắn sải bước xuyên qua thùng dầu cao mười mấy thước: "Lôi Lạc, đã xảy ra chuyện gì? Sao còn chưa tới?”
"Dạ Thần, chúng tôi lập tức tới ngay.”
Chân mày người đàn ông vặn nâng nham hiểm hung ác, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, Lôi Lạc bỏ lại Alice không được.
Vài chục sát thủ theo lệnh của Lôi Lạc từng nhóm hướng đến sân thượng để
rút lui. Thế lực thuộc hạ của Duật Tôn cũng đủ để dễ dàng tiêu diệt hết
bọn họ, Dạ Thần mang theo không nhiều người lắm, xem ra Duật Tôn có mười phần nắm chắc.
Nhưng hắn bắt lấy một đứa nhỏ Bôn Bôn cũng liền đủ khống chế tất cả bố trí của Duật Tôn.
Lôi Lạc mang theo Alice chạy tới sân thượng, Alice nhìn về bốn phía: Sao
lại chạy đến nơi này? Không phải là muốn chết sao? Chúng ta còn có thể
trốn đi đâu được nữa?”"
Cô im đi! Lôi Lạc cũng nóng lòng, tâm tình trở nên bực bội dị thường.
Vài tay súng bắn tỉa phía sau bảo vệ lấy hai người, đi về phía trước tìm đường rút khỏi.
Lôi Lạc đẩy cửa sân thượng ra, đôi mắt đen tối của hắn trong chớp mắt sáng
ngời, ý chí muốn sống đột nhiên dâng cao: "Haha. . . xem ra Dạ Thần cũng không muốn chết! "
Trên đỉnh sân thượng, có một chiếc trực thăng riêng, cánh quạt ở đuôi của máy bay đang hoạt động, thân máy bay bị
những thùng dầu khổng lồ ngăn cản, không trách được, khi hắn đứng quan
sát ở vị trí bắn tỉa cũng không thể phát hiện sự khác thường này.
Alice, đi!
Ánh mắt của Alice hơi ảm đạm, cô ngược lại hy vọng Dạ Thần không có đường
lui, nói như vậy, cô còn có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Duật
Tôn dẫn theo người chạy nhanh tới sân thượng, Dạ Thần ôm lấy Bôn Bôn
ngồi ở cửa máy bay. Lôi Lạc đưa tay đẩy Alice về phía trước: "Cô lên
trước đi.”
Dạ Thần sai người cất cánh, gió quạt mạnh mẽ thổi bay
mù mịt, tro bụi như tát sương trắng vào mặt người, Duật Tôn giơ cánh tay che ở trước mắt.
"Duật thiếu, làm sao bây giờ?”
Đôi mắt Duật Tôn nhuốm đau nhức, quả đấm nắm chặt đến run rẩy.
Dạ Thần nở ra một nụ cười, trực thăng thong thả bay lên khỏi