
Liễu khói cầu sơn
Màu xanh rèm gió[1'>
Cảnh sắc Kinh Châu đang dần chuyển sang
tiết trời đẹp nhất. Mới sáng sớm, phủ châu mục đã rộn rã hẳn lên, chim
khách cũng đến góp vui, hót líu lo trên cành cao.
Vân Phỉ vươn người ra ngoài cửa sổ, ngửa đầu nhìn những chú chim khách đang hót ríu rít trên ngọn cây, đôi má
lúm đồng tiền rạng rỡ bên môi: “Ngẩng đầu nghe chim khách. Quả nhiên là
cha sắp về rồi, mẹ nhanh lên đi!”
Tô Thanh Mai chồm cả người vào rương
quần áo, tay chân luống cuống kéo chúng ra ngoài, từng chiếc một được
ném lên giường một cách nhịp nhàng. Nàng ta cuống quýt hỏi: “A Phỉ, mẹ
mặc bộ nào thì đẹp?”
Vân Phỉ xoay đầu qua, nửa đứng nửa quỳ
trên chiếc ghế dựa, nhìn mẹ mình rồi tủm tỉm cười: “Mẹ đã đẹp sẵn rồi,
mặc bộ nào cũng đẹp cả.”
Tô Thanh Mai ngẩng chiếc đầu đang vùi
trong rương quần áo lên, nửa tin nửa ngờ: “Thật không?” Đứa con gái này
của nàng từ nhỏ đã có tính cách tinh quái, dẻo mồm dẻo miệng, câu nào
câu nấy như ướp sẵn cả bình mật.
Vân Phỉ nghiêm túc nói: “Đương nhiên
rồi, bên cạnh cha không có lấy một người thiếp, chỉ ngoan ngoãn biết có
một mình mẹ, chứng tỏ mẹ có dung nhan kiều diễm không ai bằng.”
Vừa nhắc tới phu quân, vẻ mặt Tô Thanh
Mai tràn ngập hạnh phúc, nàng ta đắc ý nói: “Đó là vì năm xưa cha con đã từng thề là sẽ không nạp thiếp. Lúc ông ấy cưới mẹ thì nghèo xơ nghèo
xác, nếu không có mẹ và ông ngoại con ra sức lo liệu công danh cho ông
ấy thì ông ấy làm gì có ngày hôm nay.”
Câu này đã được nói hàng trăm lần, Vân Phỉ vân vê trái tai, không nén được cười: “Vậy thì mẹ còn lo gì chứ?”
Tô Thanh Mai vuốt gương mặt mình, thở dài thườn thượt: “Làm gì có hoa nào mà không tàn, năm nay mẹ cũng đã ba mươi lăm rồi.”
Vân Phỉ nhảy từ trên ghế dựa xuống, cười hì hì rồi ôm eo nàng ta. “Nhìn mẹ như chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi.”
Thoáng cái mà đã trẻ ra mười tuổi nên Tô Thanh Mai rạng rỡ hẳn lên. “Đúng là dẻo miệng. Chọn giúp mẹ một bộ quần áo đi nào.”
Vân Phỉ thả tay ra, từ trong đống đồ rực rỡ sắc màu chọn ra một chiếc váy màu tím sậm, chân váy màu khói xám,
bên trên dùng tơ tằm thêu hình hoa sen, ướm lên người Tô Thanh Mai. “Bộ
này rất đẹp, tôn lên làn da trắng ngần của mẹ.”
Tô Thanh Mai do dự giây lát: “Màu tím
sậm này có hơi già không?” Từ sau ba mươi tuổi, nàng liền bắt đầu ăn mặc tươi trẻ như thiếu nữ, quần áo toàn màu hồng nhạt, màu xanh lá, màu
vàng nhạt… khiến nàng và con gái cứ giống như hai tỷ muội.
Vân Phỉ lại cầm một chiếc áo choàng bằng lụa trắng, trên có hình bướm lượn giữa rừng hoa, đặt vào tay mẹ mình.
“Khoác thêm cái này lên thì sẽ không mất đi vẻ thanh xuân tươi trẻ.”
Áo choàng trắng và chiếc váy tím phối với nhau càng hợp, Tô Thanh Mai cười. “Mẹ đi thay thử xem.”
Vân Phỉ nhìn dáng vẻ hân hoan của mẹ mình khuất sau bình phong, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng bất giác héo rũ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã nghe mấy trăm
lần chuyện tình của cha mẹ qua lời kể của mẹ mình. Trước kia, Vân Định
Quyền chẳng qua chỉ là một đình trưởng nhỏ nhoi của Tương Huyện, còn Tô
Thanh Mai lại là con gái duy nhất của Tô Vĩnh An, người giàu nhất trong
thành. Trong một lần đi chùa dâng hương, Tô Thanh Mai gặp phải bọn cướp. Đúng vào thời khắc cam go ấy, Vân Định Quyền kịp thời xuất hiện, anh
hùng cứu mỹ nhân, rồi cứ thế mà kết thành mối nhân duyên tuyệt đẹp này.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, Tô Thanh
Mai sinh ra Vân Phỉ. Sau đó, bụng không có động tĩnh gì suốt bảy tám năm nhưng Vân Định Quyền vẫn không hề oán trách mà ngược lại, còn thề rằng
tuyệt đối không nạp thiếp. Hết sức cảm động, Tô Thanh Mai không tiếc dốc hết gia sản để lo lót công danh cho Vân Định Quyền, giúp hắn một mạch
thăng đến chức châu mục[2'>.
Trước nay, Vân Phỉ luôn cảm thấy chuyện
tình của cha mẹ mình đúng là điển hình cho anh hùng cứu mỹ nhân, phu
xướng phụ tùy, hoàn mỹ hơn bất cứ câu chuyện nào trong sách. Mãi cho đến ba năm trước, vào cái ngày mà ông ngoại nàng qua đời…
Tô Vĩnh An nắm tay nàng, nhọc nhằn nói
ra một bí mật động trời: “A Phỉ, thì ra bọn cướp mà năm đó mẹ con gặp
phải chính là do cha con sắp đặt, con người của hắn không đơn giản, con
phải hết sức đề phòng, cố gắng che chở cho mẹ và đệ đệ của con.”
Lúc ấy nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi,
mặc dù nhận ra cha có vẻ lãnh đạm, qua loa với mẹ nhưng vẫn ngây thơ
tưởng rằng vì cha muốn làm việc lớn nên không có thời gian bận tâm đến
chuyện nhi nữ thường tình.
Thì ra không phải như thế.
Bí mật này, ông ngoại đã giữ nó cho đến khi mất. Nàng cũng tính giữ kín trong lòng, không để cho mẹ mình hay biết.
Mẹ cứ vui vẻ làm châu mục phu nhân, mơ màng không biết gì thì cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao.
Tô Thanh Mai thay quần áo xong, đi ra ngoài. Vân Phỉ lập tức tỏ ra sững sờ. “Mẹ thật là xinh đẹp!”
Tô Thanh Mai hớn hở soi mình trong
gương. Quả nhiên đúng như Vân Phỉ đã nói, vừa đoan trang cao quý, lại
không mất đi vẻ kiều diễm xinh tươi. Ngay cả chiếc eo hơi mập do sinh A
Tông cũng không thấy đâu nữa.
Hài lòng với quần áo, nàng ta lại đến bên chiếc gương để ngắm khuôn mặt mình cho kỹ càng.
Son phấn mười lượng một hộp của