
ỗi lần xem mắt đều là không bệnh mà mất* như vậy chứ?
* ý ám chỉ cuộc xem mắt của Linh Chi đều luôn bị hỏng không rõ nguyên nhân
Vạn Linh Chi kể lại đứt quãng quá trình xem mắt của mình, sau khi nói xong, cái đầu nhỏ nhắn lại không tự chủ cúi xuống thấp, bộ dáng hệt như chờ phán quyết.
“Ông nội, chuyện này cũng không thể trách Linh Chi.” Anh cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương lên tiếng giúp em gái giải thích: “Linh Chi vốn dĩ nhát gan, nói chuyện đều luôn trực tiếp lại không thêm thắt chải chuốt, huống chi, tiểu tử nhà họ Lý kia còn nói năng không có lễ độ, không thành cũng tốt.”
Hừ, dám nói đầu óc của em gái anh có vấn đề. Anh thật muốn xem thử, đầu óc của người nào mới thật sự là có vấn đề. . . . . . Vạn Tử Xương ở trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân, ngày mai không được quên xả giận giúp em gái.
“Ba, tên tiểu tử thối họ Lý kia dám sỉ nhục con gái bảo bối của con, nhất định không thể kết thành thông gia cùng với bọn họ được.” Khuôn mặt của ba Vạn cũng lộ vẻ tức giận, dám làm cho con gái của ông khóc, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
“Đúng vậy, ông nội, tên khốn nhà họ Lý kia có cái gì tài ba sao.” Sắc mặt Vạn Tử Nghiệp lộ vẻ khinh thường, tay nắm chặt thành quả đấm, huơ huơ trên không trung, nếu tên gia hỏa kia ở chỗ này, đoán chừng đã bị mình đánh nhừ tử rồi.
“Ba, tạm thời đừng bắt Linh Chi đi xem mắt tiếp có được không?” Mẹ Vạn cũng gia nhập hàng ngũ khuyên giải.
“Tất cả im miệng cho ta.” Tròng mắt đen sắc bén của ông nội Vạn quét qua nhìn bọn họ một vòng, chau mày: “Ta đã nói cái gì chưa?”
Cái đám gia hỏa này ngươi một câu, ta một câu, giống hệt như ông là ma đầu cực kỳ độc ác, tựa như ông sẽ ăn hết cháu gái của mình vậy, ông đối với Vạn Linh Chi tuy nghiêm khắc một chút, nhưng mà đối với đứa cháu gái duy nhất này, ông cũng yêu thương không ít hơn so với bọn họ, chỉ là không có biểu lộ ra mà thôi, thiệt là!
“Linh Chi chính là vì được các ngươi bảo vệ như thế, cho nên con bé mới càng ngày càng nhát gan, chẳng lẽ các ngươi hi vọng con bé cả đời đều như vậy, không tìm được người để gả, ở lại trong nhà làm bà cô già sao?” Ông nội Vạn nhìn chằm chằm mọi người, tức giận nói: “Ta nói cho các ngươi biết, Linh Chi nhất định phải đi xem mắt! Nếu không con bé sẽ bị các ngươi làm hỏng, các ngươi nhìn xem, hiện tại con bé cũng đã là một người lớn như thế, còn không dám một mình đi dạo phố, cả ngày chỉ biết ở lại trong phòng đọc sách, cứ tiếp tục như vậy nữa, con bé sẽ càng trở nên hướng nội, nhát gan, các ngươi thật sự hi vọng con bé cứ như vậy trải qua cả đời sao?”
Hừ, cháu gái không đi xem mắt thì làm sao tìm được một người chồng tốt, ở lại trong nhà vĩnh viễn đều chỉ có thể làm một con chuột nhỏ nhát gan, không rời khỏi sự bảo vệ của những người nhà như bọn họ, vĩnh viễn cũng không học được cách lớn lên, vì tương lai và hạnh phúc của cháu gái, ông nhất định phải giúp con bé chọn lựa một người chồng thật thích hợp.
“Nhưng mà. . . . . .” Ba Vạn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng vừa tiếp xúc với cặp mắt chim ưng của ông nội Vạn thì liền im bặt.
“Không có nhưng nhị gì hết, chuyện xem mắt của Linh Chi, ta sẽ tiếp tục an bài.” Ông nội Vạn uy nghiêm tuyên bố: “Tóm lại, ta nhất định sẽ giúp con bé chọn một người chồng tốt.”
Mọi người vừa nghe thấy lời nói của ông nội Vạn, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến thành màu đen, aizzz. . . . . . Cũng đã chọn lâu như thế rồi, nhưng vẫn không có kết quả, cứ tiếp tục như vậy tới lúc nào mới có thể kết thúc đây?
Vạn Linh Chi đã sớm bị bỏ quên ở một góc sau khi nghe được lời tuyên bố của ông nội Vạn, thì khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi, không nhịn được cảm thấy từng trận run rẩy, cô cố gắng làm cho vóc người nhỏ nhắn của mình có thể núp vào một góc trên ghế salon, lúc này cực kỳ hi vọng có thể khiến cho bản thân nhỏ tới mức tìm không thấy.
Làm sao đây, còn muốn đi xem mắt nữa sao, cô có thể không cần đi tiếp hay không? Vạn Linh Chi ở đáy lòng không ngừng la lên, nhưng lại không có can đảm nói ra, chỉ có thể cúi đầu nghe bọn họ tiếp tục tranh luận. . . . . .
Bên trong Pub nằm ở trong thành phố.
“Nghe nói lần xem mắt thứ tám của cậu lại thất bại rồi hả?” Người con trai mặc áo trắng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế salon mềm mại hả hê nói.
“Thật sao?” Một tên con trai khác ngồi ở trong góc có điều ngụ ý nhìn thoáng qua vai nam chính đang bị đàm luận, hứng thú dạt dào hỏi “Này quá trình cụ thể là như thế nào, cậu có biết không?”
“Ha ha, cái này đương nhiên phải hỏi người trong cuộc mới biết chứ sao.” Dương Văn Lí tựa vào trên ghế salon nâng lên một nụ cười mập mờ như có như không.
“Xem ra hai người các cậu gần đây rất rảnh rỗi hử.” Tống Thiên Tước vẫn luôn im lặng không nói gì cuối cùng đợi tới lúc tiếng nói của bọn họ vừa ngừng, thì nhàn nhạt lên tiếng, khóe mắt nhẹ nhàng liếc về phía người bạn tốt: “Có muốn tôi tới nói với bác trai, bác gái một tiếng là các cậu cũng muốn nếm thử một chút mùi vị của bữa cơm xem mắt hay không?”
“Ngàn vạn lần đừng làm loạn!” Trương Cẩn ở trong góc lập tức lớn tiếng ngăn cản: “Đừng nghĩ tới việc kéo tôi xuống