
ị tướng sĩ Mông Cổ toàn thân võ trang đi theo phía sau.
Người đứng đầu phương bắc, lưng hùm vai gấu, bên mép để râu, dưới cằm cũng nuôi chòm râu dê, đôi mắt sáng quắc, khuôn mặt lộ rõ sự khôn khéo giỏi giang.
Tú Dạ nhìn thấy ông ta liền sửng sốt, đó là người đàn ông nói chuyện với Trương Dương sáng nay.
Tuy cô nghe nói người Mông Cổ dũng mãnh thiện chiến, nhưng không ngờ một người đường đường là Đại Hãn lại cũng đích thân lên chiến trường.
Đại Hãn vừa nhìn thấy hắn, lập tức đi nhanh tới.
“Trương Dương! Huynh đệ tốt! Trận ngày hôm nay cậu đánh quá hay!” Nói xong, còn vỗ mạnh lên vai hắn.
Hắn nghe vậy, lập tức khom người chắp tay, trầm giọng nói: “Đây đều là công của Đại Hãn, nếu như không có Đại Hãn dốc sức giúp đỡ, Trương Dương cũng chỉ biết bó tay mà thôi.”
Hắn ở trong quân đội nhiều năm, trong lòng biết những kẻ cầm quyền đều thích nghe lời nịnh nọt, dù có công cũng không được kể công.
“Ha ha ha ha, nói hay lắm, Húc Liệt Ngột tàn bạo bất nhân, dạy tên Lạp Tô cũng y như vậy. Lần này ta đến cũng vì giúp mọi người xả giận một phen!”
Nghe vậy, hắn không vạch trần sự thật là Biệt Nhi Ca đã đã dẫn đại quân đến từ ba ngày trước, nhưng lại cố ý đứng cách xa ba mươi dặm chờ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Hắn chỉ cúi đầu càng thấp, nói: “Đại Hãn thánh minh.”
“Tốt lắm, tốt lắm, ngẩng đầu lên đi.” Ông ta cười ha ha, lại vỗ vai hắn: “Hai huynh đệ ta cùng vào ăn uống no say một bữa. .. “
Nghe vậy, hắn thu tay, ngẩng đầu lên, lại bỗng thấy Biệt Nhi Ca nhìn người con gái phía sau hắn.
Biệt Nhi Ca nhìn cô, mỉm cười.
“Vị này chính là phu nhân đúng không? Ta nghe người ta nói cô thông tuệ hiền lành, can đảm cẩn trọng, mấy lần giúp Đại Đội Trưởng đánh bại tinh kỵ của Lạp Tô. Ngay cả sàng nỏ trên cửa thành cũng do cô thiết kế, là công thật thật sự phía sau cuộc đại chiến này.”
Trong lòng Tú Dạ kinh sợ, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Đại Hãn hiểu lầm, tiểu nữ chỉ nhớ được bản vẽ trong sách xem hồi nhỏ, vẽ bậy vẽ bạ, mạo hiểm thử một lần thôi. Cũng nhờ tay nghề của thợ trong thành điêu luyện mới có thể thành công, chứ không phải do tiểu nữ làm ra.”
“Hai vợ chồng đúng là khiêm tốn giống nhau.”
Biệt Nhi Ca cười nói, sau đó không hỏi thêm gì nữa, xoay người đi vào.
Cô vô cùng lo lắng, biết hắn cũng thế, nhưng bữa cơm này không thể không ăn. Hai vợ chồng theo Đại Hãn Biệt Nhi Ca đi vào dưới sự hoan nghênh nhiệt liệt của các ông chủ thương hội.
Sau đó, Biệt Nhi Ca không hề để ý đến cô nữa, nhưng khi uống đến đỏ mặt lại một lần nữa đưa ra yêu cầu muốn Trương Dương gia nhập đội quân của ông ta, cống hiến cho ông ta.
“Nếu có được một viên mãnh tướng như cậu, ta đây đi chuyến này không uổng rồi.”
“Tạ ơn Đại Hãn ưu ái, nhưng Trương Dương chỉ là một kẻ vũ phu, may mắn được ông chủ Tát Bỉ Nhĩ và các ông chủ khác nâng đỡ mới được làm đội trưởng ở đây. Ngay cả giết Lạp Tô cũng do may mắn mà thôi. . .”
“Thằng nhóc cậu cũng đừng khiêm tốn nữa, ta biết cậu là A Lãng Đằng, cậu ở dưới trướng Lạp Tô nhiều năm, hắn lại đố kị với tài năng của cậu, bạc đãi cậu, cho cậu làm cái chức Bách phu trưởng cỏn con. Nhưng ở Hãn Quốc của ta thì không như vậy, người có năng lực mới trèo lên được địa vị cao. Lần này cậu dẫn quân đại thắng, ta đã được chứng kiến mười mươi, cậu có phong độ của một đại tướng, dũng mãnh vô địch, lãnh binh phá trận như vào chỗ không người. Nếu cậu đầu quân cho ta, ta lập tức giao 5000 thiết kỵ cho cậu thống lĩnh! Phong cậu làm tướng quân tiên phong!”
Các ông chủ thương hội nghe vậy liền nhìn nhau, không ai dám mở miệng nhiều lời. Tuy bọn họ cũng không muốn Trương Dương rời đi, nhưng Biệt Nhi Ca là Đại Hãn, hôm nay lại đặc biệt cử binh cứu viện, cũng đã nói rõ chỉ cần bọn họ hàng năm tiến cống sẽ phái binh trú thành. Hơn nữa Đại Hãn đã nói muốn phong Trương Dương làm tướng quân tiên phong, từ xưa nước tìm chỗ trũng mà chảy, người hướng chỗ cao mà đi, bọn họ mặc dù cần Trương Dương nhưng cũng không tiện nhiều lời.
Dù sao, làm Đại Đội Trưởng đội bảo vệ một tòa thành so với làm đại tướng quân Hãn thì đúng là một bước lên trời.
Quả nhiên, Trương Dương ngay lập tức chắp tay, quỳ một gối xuống, cúi đầu cảm tạ.
“Tạ ơn Đại Hãn!” Đêm đã khuya. . .
Ngoại trừ mỉm cười, Tú Dạ ép mình không được lộ ra bất cứ sự hoảng hốt, bất an nào. Hắn ngồi về chỗ, không nhìn cô lấy một cái, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cô ở dưới bàn.
Bữa tiệc chiêu đãi kéo dài rất lâu, thịt nướng được đưa lên hết lượt này đến lượt khác, rượu lại không ít. Mọi người đều uống đến mặt đỏ tai nóng, không ngừng chúc mừng vị tướng quân mới nhậm chức là hắn.
Tới nửa đêm, Biệt Nhi Ca cơm no rượu say, mang theo thuộc hạ, vui vẻ trở lại đại doanh ngoài thành.
Trương Dương, Tú Dạ cùng các ông chủ tiễn Đại Hãn đến cửa thành rồi mới quay lại. Trên đường về, các ông chủ đều thở dài thở ngắn vì hắn sắp rời đi, nhưng vẫn chúc phúc cùng chúc mừng hắn.
Đi trên đường, hai người lại bị dân chúng tụ tập ở chợ giữ lại.
“Đại Đội Trưởng! Phu nhân! Mau mau, ăn thịt nướng.”
“Đại ca! Tẩu tử! Đến đây, cùng chúng ta cạn một ly. . .” Đám đàn ông chơi nhạc, đám p