
m thượng phong.
Một tuần đi qua, tinh kỵ của Lạp Tô bởi vì ngủ không đủ, mắt đầy tơ máu, tính khí nóng nảy, đồng thời cũng rất e sợ đội Quạ Đen xuất quỷ nhập thần trong đêm.
Mấy ngày nay, không phải bọn chúng không đưa binh công thành, nhưng thực sự là không lần nào đánh được. Mỗi khi liều chết đánh tới dưới thành, gác thang công thành sẽ bị mãnh hỏa du quỹ phun dầu đen đầy đầu, tay nắm không được, chân bước không ổn, còn có tên cửa, rập răng sói [1'>, lôi dạ xoa từ trên trời giáng xuống, còn cả đá vụn gạch ngói, vôi tát mắt. Vất vả leo được lên thành, đám lính thủ thành sẽ bất chấp kể cả cùng chết cũng muốn đẩy kẻ địch xuống khỏi tường thành. Cuối cùng có người phát hiện, có vài thủ binh là nô lệ trong doanh nô lệ của quân mình.
Bắt đầu có người xì xào bàn tán, nói trong thành có một nữ pháp sư nuôi quạ đen, chuyên ăn xác chết. Nói đại đội trưởng Quạ Đen là Tử Thần, là U Linh, đánh hạ thành này là không tưởng, bằng không sao đánh lâu như vậy mà vẫn không thắng được? Bằng không sao nô lệ lại làm phản? Bằng không sao lại thương vong nhiều như vậy?
Cũng có người nói đã thấy quái vật A Lãng Đằng trong truyền thuyết ở trên chiến trường, mặc đồ đen, dẫn quân địch.
Mọi người nói A Lãng Đằng tới tìm Lạp Tô báo thù, hắn từ Hoàng Tuyền trở về chỉ vì muốn lấy nốt con mắt còn lại của Lạp Tô, vì lấy thủ cấp của Lạp Tô. Ai cũng biết, chỉ cần ở trên chiến trường, không ai A Lãng Đằng không giết được, không đầu nào A Lãng Đằng không chặt được!
Lời đồn này nhanh chóng lan truyền trong đại doanh.
Ngay ngày Lạp Tô ra lệnh bắt kẻ tạo ra lời đồn chém đầu trước công chúng, tiêu kỵ báo lại xe công thành, xe bắn đá cùng viện quân đã vượt núi, chuẩn bị qua khe núi cuối cùng, hôm nay sẽ tới nơi.
Lạp Tô phấn chấn không thôi, kéo kẻ tạo lời đồn tới khoảng trống giữa đại doanh và cửa thành, tự mình đánh trống khiến thủ binh chú ý, giương giọng hô lớn.
“Người trong thành nghe kỹ cho ta! Ta là Lạp Tô, Đại tướng tiên phong của Đại Hãn Húc Liệt Ngột! Thành của các ngươi lớn bằng nào? Tường dày bao nhiêu? Có thể dự trữ bao nhiêu lương thực? Có thể chống lại ta bao lâu? Mấy vạn viện quân của ta đã vượt qua núi, trong hôm nay sẽ tới. Đến lúc đó ta sẽ đạp nát tòa thành này.”
Lạp Tô cười điên cuồng, tự tay chém kẻ tạo ra lời đồn, móc tim, dẫm lên người người kia, hung hăng cắn quả tim máu chảy đầm đìa, giơ lên cao, há mồm to như bồn máu, nói với tướng sĩ bên này, “Ăn thịt hắn, uống máu hắn, gặm xương hắn, ăn sống nuốt tươi, bầm thây vạn đoạn. . .”
Nhìn hành vi dã man của Lạp Tô, Tú Dạ đứng trên đầu tường, giơ trường cung, chỉ lên trời bắn tên.
Tất cả quân địch dưới thành cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, chỉ thấy mũi tên bay lên cao, sau đó lại rơi xuống thẳng tắp, cách Lạp Tô ít nhất năm trăm bước.
Lạp Tô thấy thế cười to ra tiếng, kỵ binh phía sau cũng cười vang theo.
“Thành này đã không còn người, cung nỏ trong tay một con đàn bà ngay cả tên cũng không chạm được tới chân ta, không chạm được gót ủng ta. . .”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe được trên núi tuyết phương xa vang lên tiếng nổ, đất dưới chân rung lên nhè nhẹ, khói đen từ từ bay lên.
Hướng đó là nơi thiết kỵ đang vượt khe núi. Quân Mông Cổ thấy thế liền sợ trắng bệch mặt.
Tú Dạ đứng trên đầu tường nhìn thấy khói đen mù mịt, liền đưa cung nỏ trong tay cho Ba Đồ Nhĩ.
“Tẩu tử, tẩu làm thế nào vậy? Sao có thể. . . . . . Sao có thể ra lệnh bằng một mũi tên, khiến. . .” Ba Đồ Nhĩ nói đến đây, đột nhiên hiểu ra: “A, là đại ca sao? Đêm qua huynh ấy mang đám Tát Lâm, A Lợi Lạp ra khỏi thành là vì chuyện này?”
Cô mỉm cười, gật đầu.
“Ừ, ta chỉ thông báo với đại ca cậu, cho nổ khe núi.” Tú Dạ nhìn tiểu đệ, nói: “Viện quân của Lạp Tô sẽ phải đi đường vòng, cho chúng ta thêm hơn mười ngày. Lát nữa Lạp Tô nhận được tin tức, chắc chắn sẽ cử binh đến tấn công, cậu cho mọi người ăn uống no nê, cẩn thận đề phòng. Nhớ kỹ, dù bọn chúng nói gì đi nữa cũng tuyệt đối không được mở cửa ứng chiến. Chúng ta chỉ cần cầm cự hơn mười ngày, khiến Lạp Tô biến thành trò cười, Thiết Mộc Nhĩ nhất định có thể thuyết phục Biệt Nhi Ca đến cứu viện. Đến lúc đó Húc Liệt Ngột đang tranh ngôi vị sẽ không muốn lãng phí binh tướng tại đây, chắc chắn sẽ đánh chuông thu binh.”
“Đệ biết!” Ba Đồ Nhĩ ưỡn ngực, nói: “Ba Đồ Nhĩ tuyệt đối sẽ không tự tiện mở cửa ứng chiến!”
Khói đen bốc lên từ núi tuyết. . .
Đó là Hắc Hỏa.
Cô vốn không định làm ra thứ thuốc nổ đã cướp đi tính mạng phụ thân nhưng viện quân của Lạp Tô tới nhanh hơn cô nghĩ. Thương Thành chiến đấu ba ngày tuy rằng đại thắng vì Lạp Tô quá mức khinh địch, nhưng cũng chính vì điều đó đã khiến quân địch quyết định dùng vũ khí công thành với sức công phá lớn.
Lính gác Trương Dương bố trí trên núi mặc dù không biết vũ khí quân địch mang theo là gì, nhưng cô đã dặn dò họ phái người biết vẽ tới, vẽ tất cả những thứ nhìn thấy gửi về.
Vũ khí này người khác nhìn không hiểu, nhưng cô vừa thấy liền biết. Cô từ nhỏ đã cùng phụ thân nghiên cứu vũ khí, ngay cả vũ khí công thành của dị quốc cô cũng từng được nhìn thấy. Hình trên bức vẽ là một chiếc xe bắn