
giọng nói của Tình Văn, mang theo mong đợi cùng vui mừng.
Chân mày Kiều Trạch bất giác cau lại, nói đơn giản một từ “Được” liền cúp
điện thoại, trở lại trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhìn cái gì đó trên
máy tính, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Lúc Kiều Trạch đến nhà Tình Văn ăn cơm tối thì người giúp việc đã làm xong
chuẩn bị xong cả rồi. Kiều Trạch đến khiến Tình Văn thật sự rất vui
mừng, bởi vì giờ đây Kiều Trạch đã dần dần bước vào cuộc sống của cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tình Văn hào hứng lôi Kiều Trạch đi coi hình bọn
họ chụp khi ở nước ngoài. Cô xem từng tấm hình một, thỉnh thoảng lại
trách Kiều Trạch sao không chị chụp ảnh cùng với cô, chỉ có duy nhất một tấm là nhìn thấy Kiều Trạch, lúc đó là anh đang ngủ trên máy bay, vẻ
mặt mệt mỏi, nhưng lại chỉ chụp được mỗi gò má của anh.
Nghe Tình Văn nói xong, Kiều Trạch cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì,
chỉ ngồi ở một bên nghe nhìn, trên mặt không chút cảm xúc, nhưng trong
mắt lại có chút không kiên nhẫn, đưa tay vuốt mi tâm.
“Anh à, anh…….anh đang suy nghĩ chuyện gì à?” Tình Văn nhận ra Kiều Trạch có chút khác lạ, khiến cô cảm thấy có chút mất mát, anh và cô ta tuy ở
cùng một chỗ nhưng anh vẫn không thực sự để tâm vào.
Kiều Trạch đang muốn nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại di động lại
đúng lúc vang lên, anh đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại, trong
mắt Tình Văn hình như có chút lo lắng, sợ một cú điện thoại sẽ khiến
Kiều Trạch xoay người bỏ đi mất.
“Cậu à, cậu đang ở đâu vậy?” Kiều Trạch còn chưa kịp mở miệng nói chuyện,
phía bên kia điện thoại di động đã liền truyền đến tiếng của Mạch Tử.
Kiều Trạch giơ tay vuốt mi tâm, giọng nói trong veo mà lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì, nói ngay đi.”
Những lời của Mạch Tử khiến trái tim Kiều Trạch khẽ trùng xuống, bàn tay cầm điện thoại cũng nắm chặt lại, “Nói xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Ngủ ngon!” Kiều Trạch nói xong liền cúp điện thoại.
“Cứ như vậy sao?” Mạch Tử không nhịn được ở đầu kia điện thoại lầm bầm một câu.
Hôm nay Tả Á và Mạch Tử đi dạo phố, mua sắm rất nhiều thứ, hai người cùng
nhau ăn tối ở nhà Kiều Vân, cô mới trở về, vì quá mẹt mỏi mà nằm vật
xuống, nghỉ ngơi một chút rồi đem những thứ mua được cất vào trong tủ.
Bận rộn một hồi, đến khi xong việc thì toàn thân đã ướt đầy mồ hôi. Tả Á
nhấc cái thùng lên định cất vào trong góc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, trên mặt mang theo vẻ hốt hoảng như có như không.
Tả Á ngẩn ra, mãi mới ý thức được Kiều Trạch đã về nhà. Đã lâu rồi anh
không về, đột nhiên hôm nay lại trở về khiến cho cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được mà nắm chặt lấy cái
thùng, khớp xương theo động tác của cô mà trắng bệch ra, sững sờ nhìn
anh một lát mới hoàn hồn: “Anh…….Anh đã về rồi, đã ăn tối chưa?”
Tầm mắt lạnh lẽo của Kiều Trạch quét về phía cái thùng trong tay Tả Á,
trong đôi mắt thoáng qua tia tức giận, từng bước bước đến chỗ Tả Á, đưa
tay giật lấy cái thùng trong tay cô, ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Sao
em không nói tiếng nào mà đã rời đi?”
“Em vốn định gọi cho anh, nhưng, Mạch Tử nói…….Cô ấy sẽ giúp em chuyển lời cho anh, nên…….”
Kiều Trạch chợt đưa tay kéo tay Tả Á, Tả Á bị mất thăng bằng liền ngã về
phía anh, chỉ thiếu chút nữa là đụng vào ngực anh, tay của anh cầm tay
cô thật chặt, thậm chí làm cho cô có cảm giác hơi đau, cô cau mày nhìn
anh.
“Kiều Trạch…….Anh làm sao vậy?” Tả Á nhìn đôi mắt đen lạnh lùng của Kiều
Trạch, anh đang tức giận, tức giận vì cô không nói cho anh biết, nhưng,
là vì cô sợ giọng nói lạnh lùng và chán ghét của anh, thậm chí cô rất
muốn anh tới giúp đỡ mình, nhưng lại không dám hỏi, bây giờ cô trở nên
không còn là mình nữa, ngay cả một câu cũng không dám nói, không dám
hỏi.
Đúng vậy, anh sao thế, Kiều Trạch thoáng ngẩn người, trong lòng cảm thấy
chán nản, buông tay Tả Á ra, lại đưa tay lới lỏng chiếc cà vạt, vẻ mặt
lạnh lùng, còn có chút hung hăng ra lệnh: “Không được đi, em đã quên
thoả thuận hôn nhân rồi sao?”
Nói xong bàn tay cũng mạnh mẽ kéo cà vạt xuống, rồi xoay người đi vào phỏng tắm. Tả Á vừa nghe thấy Kiều Trạch nói không cho phép cô đi, liền vội
vàng đuổi theo: “Nhưng, vé máy bay em đã mua xong rồi, hơn nữa em đã hứa với bên kia rồi, không thể nói không đi liền không đi được.”
Kiều Trạch đột nhiên xoay người lại, một tay ôm Tả Á vào trong ngực, Tả Á
ngẩn người, lúc này mới ý thức được mình đang chạy theo Kiều Trạch vào
phòng tắm, mặt của anh dựa vào cô gần như vậy, hơi thở ấm áp nam tính
phả lên mặt cô, lồng ngực của anh rắn chắc, nóng bỏng, đôi mắt đen sâu
như xoáy nước nhìn thẳng vào cô, có chút phẫn nộ lại có chút dục vọng,
thái độ của anh làm cho cô trở nên có chút luống cuống.
Đôi môi mỏng khẽ giật giật như muốn nổi giận, như muốn nói gì đó, nhưng
cuối cùng cũng chỉ là cúi đầu xuống hung hăng cắn môi cô, tay cũng không yên phận mà dao động trên người của cô. Đó không phải là hôn, mà là sự
trừng phạt, dường như anh muốn cắn nuốt lấy