
h sẽ bày cho em, có được hay không?” Trong TV một người thanh niên, áo trắng quần lam, tay cầm cần câu, bất
đắc dĩ cười. Người đó ánh mắt tuấn tú như vậy, khóe miệng như ẩn như
hiện một má lúm đồng tiền nhỏ, nụ cười ấm áp trên có thể làm tan chảy
những tâm hồn lạnh lẽo nhất thế giới.
Trong nháy mắt, nước mắt An Tiểu Tâm thi nhau trào ra. Cô với ẩm
ướt, thậm chí ngay cả ảnh chụp chung cũng không có. Không biết bao
nhiêu lần, cô khát vọng mãnh liệt có thể lại lần nữa nghe được tiếng
nói của ẩm ướt, nhìn lại một chút khuôn mặt ẩm ướt. Ẩm ướt, gần đây ở
trong mộng của cô càng ngày càng không thấy rõ mặt, đột nhiên cứ như vậy lại rõ ràng lần nữa chiếu vào trong tầm mắt cô.
An Tiểu Tâm che miệng lại, để cho mình không khóc thành tiếng. Người ấy đang ở trong TV cười, tự nhiên, ấm áp như vậy, thanh niên áo trắng
dưới tàng cây hoa đào giống như đang sống, có thể đụng tay đến.“Được, em không làm khó anh nữa, nhưng anh phải đáp ứng điều kiện của em.” Trong TV tiếp tục phát hình.“Điều kiện gì?”“Để cho em hôn anh, hì hì.” Ống kính nhanh chóng lại gần, chụp ảnh cô gái ở trên mặt người thanh niên nhanh chóng hôn một cái.“Đinh Phổ Nguyệt, em thật không biết xấu hổ.” Nam thanh niên bất đắc dĩ, đi lên gẩy tóc cô gái.Ống kính bắt đầu hỗn loạn, cần câu, mặt hồ, trời xanh, hỗn độn
xẹt qua, nam thanh niên cùng cô gái tiếng cười đùa bên tai vang lên
không dứt.Đinh Phổ Nguyệt chuyên chú nhìn, mỉm cười, lắng nghe, cả tinh thần cũng giống như bay trở lại thời điểm đó.
An Tiểu Tâm từng bước từng bước hướng TV đi lại gần, tựa hồ muốn
nhìn rõ ràng hơn, muốn vừa sờ trên màn ảnh vùa chạm vào gương mặt kia.
Không đợi đầu ngón tay của cô chạm đến, hình ảnh phát xong . Trên
màn ảnh chỉ còn lại từng đoàn từng đoàn bông tuyết màu trắng, phát ra
tiếng vang nhỏ vụn ồn ào.
An Tiểu Tâm cứng đờ, nhìn chằm chằm TV im lặng. Hồi lâu, cô đưa tay
lau nước mắt trên mặt, xoay người lại nhìn về phía Đinh Phổ Nguyệt.
Hai chị em người đối mặt cách xa, yên lặng đưa mắt nhìn. Đinh Phổ
Nguyệt trên mặt bi ai càng lúc càng thịnh, đáy mắt lệ càng để lâu càng
nhiều.
An Tiểu Tâm khàn khàn mở miệng: “Phổ Nguyệt, chị rốt cuộc biết em tại sao hận chị, thật xin lỗi!”
“Là chính bản thân anh ấy nguyện ý, coi như là xin lỗi, cũng là anh ấy xin lỗi tôi.” Đinh Phổ Nguyệt lạnh như băng nói.
“Tại sao không sớm nói cho chị biết?” An Tiểu Tâm cảm thấy không đất dung thân.
“Lúc đầu, mẹ tôi không để cho tôi nói. Bọn họ còn tưởng rằng
trong lòng chị thích Đặng Dịch Triều, sợ nói ra chị không chịu nổi.” Đinh Phổ Nguyệt giễu cợt cười một tiếng, “Sau đó, tôi không muốn nói . Nếu Đặng Dịch Triều có thể vì chị chết, vậy
chị vĩnh viễn nhớ anh ấy đi, cũng coi như anh ta không chết uổng.”
“Phổ Nguyệt, thật xin lỗi, chị không nên tự cho mình là đúng. Nếu như, chị có thể phát hiện trước khi chuyện xảy ra , có lẽ, ẩm ướt cũng không phải chết .” An Tiểu Tâm ngoài xin lỗi, thật không biết cùng Đinh Phổ Nguyệt nói gì cho phải.
“Chị người này, chính là buồn cười như vậy. Luôn nghĩ chăm sóc
tốt mỗi người, nhưng mà chị thật ra thì chưa bao giờ biết người khác
trong lòng chân chính nghĩ cái gì. Đặng Dịch Triều thích chị lâu như
vậy, chị lại không hề có cảm giác, còn đi theo Sở Úc. Tôi thích Đặng
Dịch Triều, cả ngày quấn chị hỏi tin tức của anh ấy, thế nhưng chị một
chút cũng không có phát hiện. Việc xảy ra sau, chị chỉ biết lo thương
tâm của mình, bày ra một bộ dạng chỉ tam tình bình lặng như hồ nước, lại không phát hiện mẹ tôi và ba chị vì chị lo lắng nhiều, không phát
hiện tôi cũng đau khổ muốn chết. An Tiểu Tâm, tôi thật sự không biết nói với chị cái gì mới tốt!” Đinh Phổ Nguyệt hắc hắc cười lạnh nói.
An Tiểu Tâm đầu óc hỗn loạn thành một đoàn, đối với quá khứ hai mươi mấy năm của mình, hoàn toàn hoài nghi cuộc sống từ khi sinh ra. Đúng
vậy , cô rốt cuộc là đang làm gì? Cô mọi việc đều không ra mặt, mọi việc đều do do dự dự, mọi việc đều sợ hãi cố gắng sau sẽ là công dã tràng.
Cô không muốn tổn thương người khác, cũng không muốn tổn thương mình.
Kết quả, cô chẳng những đả thương người khác, cũng làm bị thương chính
mình.
“Ha ha” An Tiểu Tâm cười mà rơm rớm nước mắt, “Phổ Nguyệt, em nói rất đúng, chị hi vọng em có thể cho ta một cơ hội, để cho chị đền bù.”
“Đền bù cái gì? Tôi không lạ gì tình chị em của chị. Nếu không, chị đem Anh Bồi cho tôi?” Đinh Phổ Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
An Tiểu Tâm ngẩn ngơ? Anh Bồi? Trong lòng đau xót, trong đầu loạn hơn .
“Không bỏ được? Ha ha” Đinh Phổ Nguyệt đứng ở gian phòng đưa tay, nói, “Tôi không lạ gì, chị xem phòng này đi, là Anh Bồi hào phóng mua cho tôi.
Tôi đã bán, cầm tiền, tôi muốn đi chu du vòng quanh thế giới, muốn đến
từng nơi từng nơi một. Tôi muốn sống một cuộc sống hoàn toàn mới, tôi
muốn đem tất cả mọi chuyện quên hết đi, bao gồm Anh Bồi, bao gồm cả. . . . . . Đặng Dịch Triều.”
“Phổ Nguyệt. . . . . .” An Tiểu Tâm ngập ngừng kêu lên.
“An Tiểu Tâm, chị đi đi. Chị nên cảm ơn tôi, cho chị biết những
chuyện này, là giúp chị giải thoát. Chị đi tìm