
ách, lại nhìn đồng hồ trên vách tường chung một cái, kim đồng hồ chỉ hướng bốn giờ rưỡi.
Cô lẳng lặng chờ, cũng không gấp gáp.
Ánh nắng sớm chiếu lên người cô, đem dáng vẻ hết sức nhàn tĩnh của cô hiển
rõ, lại xa một chút, là bờ biển kéo dài đến chân trời, một vòng mặt trời đỏ tươi dâng lên, vì thế trên mặt biển xanh thẳm liền phiếm chút màu
sắc tươi đẹp.
– rõ ràng là một màn đẹp như tranh vẽ, xem ở trong mặt một người nào đó lại thành ảm đạm.
Người nọ lẳng lặng nhìn cô, thực chuyên chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà đau thương.
Âm thanh còi tàu du dương vang lên, sóng biển vỗ ven bờ, giống như đang ngâm xướng khúc ly biệt.
Bắt đầu có người lên thuyền, có người hô quát, có người bôn chạy, có người
khóc, cảnh tượng trở nên dần dần huyên náo. Mà cô vẫn im lặng ngồi ở ghế dài như cũ, váy dài màu trắng, áo khoát màu đen.
…… Quả nhiên là cô.
Vương tử vì muốn bỏ trốn đã mua ba chiếc vé tàu, mà người thứ 3 chính là cô.
Thật là cô……
Rất xa dưới tàng cây Aogiri dừng một chiếc xe ngựa, hai mươi bốn cái chuông ở trên vách xe theo gió vang nhỏ. Thiếu niên luôn luôn ngả ngớn khiêu
thoát, giờ khắc này đôi mắt trở nên thật trầm tĩnh, như thủy tinh trong
bóng đêm, chậm rãi từng chút vỡ tung.
“Này, cậu nhìn
chằm chằm cô ấy thật lâu nha.” Một bàn tay đáp trên vai anh, Ron còn
buồn ngủ, đầu tựa vào cửa sổ kế bên, lắc đầu thở dài,“Như vậy cũng không phải biện pháp, xuống xe nói rõ cho cô ấy đi, nói là vương tử sẽ không
đến đây.”
Isaac ngồi bất động, thật lâu mới thấp giọng nói : “Cô ấy không muốn gặp tôi.”
Năm chữ, lời nói lạnh nhạt, tinh thần trong đôi mắt lại sa sút.
Ron bật cười : “Câu cũng có một ngày đối với đàn bà thúc thủ vô sách như vậy sao? Isaac thiếu gia vạn nhân mê.”
Isaac không để ý đến chế nhạo của anh ta, vuốt ve vòng tay trên cánh tay
phải, chạm đến vết sẹo đã sớm khép lại bắt đầu ẩn ẩn nhói đau, như là có thứ sắp vỡ ra.
“Nhưng mà tôi cũng thật không ngờ người thứ 3 kia sẽ là Sriranda tiểu thư……” Ron lấy tay nâng cằm, chậc chậc
nói,“Tôi nên khen ánh mắt vương tử điện hạ không tệ hay là nên nói anh
ta không có tầm mắt, cư nhiên dám giành đàn bà với Isaac thiếu gia của
chúng ta? Hửm?”
“Câm miệng!”
Anh càng tức
giận, Ron càng cười đến vui vẻ, vỗ tay nói : “Cậu phát giận với tôi cũng vô dụng nha, sự thật xảy ra trước mắt, tiểu nữ bộc của cậu, A không,
từng là tiểu nữ bộc, cùng vương tử quan hệ ái muội, thà rằng đi cùng anh ta cũng không nguyện ý nhận cứu tế của cậu…… Kiêu ngạo như Isaac thiếu
gia, có muốn tôi cho cậu mượn cây kiếm tốt nhất Maya đại lục để đi tìm
điện hạ quyết đấu hay không?”
“Vì cái gì cậu không phải kẻ câm điếc?”
“Đừng thẹn quá hóa giận, phong độ, phải có phong độ. Cách lúc thuyền rời bến
chỉ còn lại có năm phút đồng hồ , nếu cậu vẫn không có can đảm đi qua,
không bằng tôi đến cống hiến sức lực thế nào? Tôi rất thích sắm vai nhân vật không được hoan nghênh nha, đối với một cô gái tha thiết chờ mong
nói ra một sự thật tàn khốc, A, chắc đến lúc đó sắc mặt của cô ấy khẳng
định sẽ tốt xem lắm đây……” Anh ta còn chưa nói xong, Isaac đã mở cửa xe
đi ra ngoài.
Phép khích tướng thành công, Ron nhịn không
được cười ha ha, càng nghĩ càng cảm thấy vui, cả người cười đến nghiên
ngã trên tháp xe. Ai ngờ ngay tại lúc đó, một người áo đen xao xao vách
tường xe, thấp giọng nói mấy câu bên tai anh ta, sắc mặt của Ron nhất
thời biến đổi, kinh ngạc nói : “Có chuyện này?…… A,shit!” Vội vàng hổn
hển xuống xe, cùng người áo đen leo lên ngựa, vội vàng rời đi.
Mà ở một hướng khác, Isaac chậm rãi đi đến phía sau Sriranda.
Khoảng cách càng gần, khiến cho anh có thể xem cô thêm rõ ràng : Lông mi của
cô, chân mày của cô, chiếc cỗ thiên nga tao nhã, móng tay sạch sẽ no
đủ……
Cô đắm chìm trong nắng sớm, da thịt giống như bạch
ngọc tản ra ánh sáng trơn bóng thản nhiên, ngũ quan hình dáng rõ ràng
nhu hòa tuyệt đẹp, nhưng ánh mắt cùng khóe môi lại cương nghị như vậy,
ngồi ở chỗ kia một bên là nắng sớm tạo nên một mảnh phong cảnh.
Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ phát hiện cô xinh đẹp như thế.
Đẹp làm cho anh đau lòng.
Khi mười bốn tuổi, anh phát giác mình đối với cô có loại cảm xúc khác
thường, mà khác thường kia theo cô rời đi trở nên mờ mịt hoang mang.
Tiến vào vòng xã giao, thuận theo cam chịu quy tắc trong đó, đối tất cả
cô gái ân cần có thêm, chọc các cô cười, bồi các cô chơi, khôi hài mê
người, cũng không nói nửa câu làm cho các cô thương tâm …… Cái tên hoa
hoa công tử là bởi vậy mà đến.
Duy độc khi ở trước mặt cô, anh vẫn ác liệt như trước, phảng phất như chưa từng lớn lên.
Giờ phút này, anh lẳng lặng ngóng nhìn cô, suy nghĩ hỗn loạn, tại trong nỗi thống khổ này vuốt trái lấy tim đang nhói đau, chân thật không thể đối
mặt.
Nhóm thuyền viên lớn tiếng hô quát tàu sẽ lập tức khởi hành, xin những hành khách còn chưa lên tàu nhanh chóng lên.
Kim đồng hồ chỉ hướng 4 giờ 58.
Sriranda rốt cục đứng dậy, nhắc va-li, đi đến phía trước vài bước.
Tâm Isaac nhất thời mắc tới cổ họng — cô muốn lên thuyền? Cho dù vương tử không đến, cô cũng muốn lên thuyền?!
Tình thế c