
ngày cũng không viết ra chữ nào,
hiển nhiên đã sớm không tập trung nữa. Vì vậy cô dịu dàng đi tới, đề
nghị: “Yên NHiên, Miêu bà bà đem trái cây tới cho cháu. Ăn đồ trước đã
rồi làm bài tiếp.”
Mạc Yên Nhiên cong môi nhìn cô một cái, nhả ra hai chữ: “Không ăn.”
Tô Tranh nghe vậy rất vui, đi lên khích lệ: “Yên Nhiên đúng là một
đứa trẻ ngaon. Làm bài tập tập trung như vậy, ngay cả trái cây cũng
không muốn ăn. Tốt lắm. Bài tập của cháu sẽ làm xong sớm thôi.”
Mạc Yên Nhiên nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi, liếc nhìn đĩa anh đào bên cạnh chỗ đọc sách của Tô Tranh, muốn ói lại thôi. Cuối cùng chỉ đành hận hực cúi đầu làm bài tập. Nhưng lúc này cây bút trên tay dùng
sức lớn, giấy sắp bị bé làm rách rồi.
Tô Tranh dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế đệm bên cạnh, ngón
tay thon dài ngọc ngà tiện tay bốc một quả anh đào lên thả vào trong
miệng. Anh đào này đỏ hồng tinh khiết, tinh xảo đặc sắc, kiều diễm ướt
át, cắn một cái lập tức nhận được mùi thơm ngát tỏa ra, thật làm người
khác mê say! Tô Tranh không nhịn được nghĩ, anh đào này quả nhiên không
phải loại bình thường, thế gian khó tìm!
Mạc Yên Nhiên đương nhiên là không thể làm bài tập tiếp. Cô bé cúi
đầu tức giận suy nghĩ. Nhưng càng nghĩ càng phiền não. Cuối cùng không
chịu được mà ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Tranh, lại đúng lúc thấy Tô
Tranh cầm một quả anh đào đầy đặn kiều diễm cho vào miệng!
Mạc Yên Nhiên đáng thương cực kỳ uất ức. Thế này là sao? Tại sao ba
chưa bao giờ đối tốt với mình, mà lại có thể đối với người phụ nữ này
tốt như vậy? Tại sao từ nhỏ ba đã không quan tâm đến mình? Tại sao ba
luôn hết lần này đến lần khác chủ động xin ra quân đi biên giới, mà
không muốn ở nhà cùng mình và em trai?
Mình rốt cuộc có phải con ruột cả ba hay không? Tại sao từ nhỏ mình
và em trai đã bị mẹ nhẫn tâm bỏ rơi, mà còn bị ba đối xử thế này?
Đủ loại cảm xúc xông lên trong lòng Mạc Yên Nhiên. Bé cảm thấy thế
giới này đối với mình quá không công bằng! Từ nhỏ, lớn lên bên cạnh bà
nội. Mặc dù bà nội đối với mình rất tốt nhưng lại luôn làm cho người ta
cảm thấy không dám gần gũi quá mức. Mà Miêu bà bà bên cạnh cũng thật
lòng thương mình. Nhưng tình yêu thương này lại mang theo ý lấy lòng!
Bé và em trai không thể hoàn toàn tin tưởng người thân, cũng không
thật lòng yêu thương cha mẹ. Tất cả những người xung quanh đều có mục
đích. Họ căn bản không yêu bé và em trai.
Nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp của Mạc Yên Nhiên tràn ra, một chút rơi trên giấy vở, tạo thành vết tích mơ hồ.
Bàn tay bốc anh đào của Tô Tranh sững lại. Cô bình tĩnh nhìn nước mắt của Mạc Yên Nhiên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nước mắt của cô bé, rơi vào tim cô.
Trong thư phòng vẫn yên lặng như cũ, chỉ có âm thanh nước mắt chậm rãi rơi xuống vở bài tập.
Thật lâu sau, Mạc Yên Nhiên chợt đúng lên, lau mặt, lớn tiếng tuyên
bố: “Cháu không làm bài tập nữa!”. Nói xong liền chạy ra ngoài.
Ai ngờ cô chưa ra tới cửa, chỉ thấy cửa mở ra, Mạc Phong đẩy cửa đi vào, thấy tình cảnh này, cau mày hỏi: “Sao thế?”
Mạc Yên Nhiên tức giận quay mặt đi, không nhìn ba mình.
Tô Tranh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Yên Nhiên đỏ bừng, đôi mắt
đỏ ngàu mang theo điểm ướt át. Cô tới bên Mạc Phong thở dài nói: “Cảm
xúc của Yên Nhiên không tốt lắm. Cho con bé nghỉ ngơi đi.”
Mạc Phong nghiêm nghị nhìn qua bài tập trên bàn bị xáo trộn, cau mày nói: “Bài tập hôm nay làm xong rồi à?”
Mạc Yên Nhiên cong môi, tức giận lớn tiếng trả lời: “Chưa làm xong. Là không muốn làm nữa!”
Mạc Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đang giận
giữ, lại nhìn sang Tô Tranh, thấy Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai nhìn sang chỗ khác.
Mạc Phong lại nhìn sang con gái lần nữa, lạnh nhạt nhưng không để cho cự tuyệt nói: “Yên Nhiên, quay lại làm bài tập.”
Mạc Yên Nhiên không thể tin được lúc này ba lại bắt mình làm bài tập. Cô trợn tròn mắt phẫn hận nhìn về phía ba, lại thấy gương mặt tuấn tú
của ba nguội lạnh. Đôi mắt lạnh lùng. Dáng vẻ hiển nhiên không cho phép
mình tìm thêm bất cứ lý do gì!
Cô ủy khuất ngọ nguậy môi, run rẩy nói: “Ba. . . . . . Ba. . . . . . Ba khinh người quá đáng rồi!”
Mạc Phong không để ý tới uất ức của cô, nhắc lại lần nữa: “Đi làm bài tập đi.”
Nước mắt của Mạc Yên Nhiên lại lần nữa tí tách rơi xuống: “Bà nội, con sẽ mách với. . . . . . Mách với bà nội. . . . . .”
Mạc Phong lạnh nhạt nói: “Yên Nhiên, bà nội không có ở đây.” Nói xong anh xoay người rời đi.
Mạc Yên Nhiên dậm chân nhìn ba đóng cửa phòng, cắn cắn môi, nghiêng
đầu đi tới bàn, hung hăng ngồi xuống, cầm bút lên siết thật chặt, bắt
đầu làm bài tập.
Tô Tranh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, trong tay cô còn cầm một quả anh đào
đầy đặn tươi sáng, nhẹ nhàng xoa nắn, trong lòng lại không nhịn được
nghĩ đến động tác cắn môi kia của Yên Nhiên.
Mạc Yên Nhiên, bất kể lớn lên ở đâu, vẫn là con gái cô.
Động tác vừa rồi kia của cô bé giống mình cỡ nào!
Mạc Yên Nhiên, thật ra cũng không phải là một cô bé bướng bỉnh, cũng
không giận dỗi sập cửa bỏ đi, mà là nhịn xuống làm bài tập, không đúng
sao?
Mạc Yên Nhiên chính là một