XtGem Forum catalog
Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323193

Bình chọn: 9.00/10/319 lượt.

ừng làm gia sư ạ?”

Tô Tranh nghe vậy hơi ngạc nhiên, ngay sau đó phản ứng kịp. Cái gọi là “Gia sư” chính là lý do Mạc Phong tìm cho mình hả?

Tô Tranh dĩ nhiên chưa từng làm gia sư. Nhưng mà chắc giáo trình học

sinh tiểu học cũng không quá khó đấy chứ? Vào lúc này nói chưa từng làm

thì có chút luống cuống, vậy nên cô gượng cười nói: “Đã từng, cô đã từng dậy mấy bạn nhỏ đáng yêu như Yên Nhiên vậy.” Chẳng qua là đã thật lâu,

từ kiếp trước rồi.

Mạc Yên Nhiên gật đầu một cái: “Được rồi. Nếu đã như vậy, hi vọng dì

Tô có thể giúp cháu làm bài tập.” Lúc nói lời này, cô hiển nhiên không

chút vui vẻ, giống như trên lưng đang vác gánh nặng ngàn cân.

Mạc Cách Ly ngồi bên cạnh không nói một lời liếc qua chị gái.

Mạc Yên Nhiên cảm thấy ánh mắt của em trai, bất mãn liếc em trai một

cái, quệt mồm nói: “Cách Ly luôn là tự làm được bài tập của mình. Nhưng

cháu thì không làm được! Trước kia Cách Ly còn giúp cháu, giờ bà nội

không cho em ấy giúp cháu nữa.”

Nhìn bộ dáng như đưa đám của Mạc Yên Nhiên, Tô Tranh đột nhiên cảm

thấy rất bất đắc dĩ, đưa tay khẽ vuốt mái tóc quăn của cô bé, an ủi:

“Không quan trọng. Yên Nhiên cũng có thể tự làm được.”

Không ngờ lời này vừa dứt, trong mắt Miêu bà bà mới vừa bước phòng

phòng xe lửa toát ra vẻ không đồng ý, nhìn chằm chằm Tô Tranh khách khí

mà lạnh nhạt nhắc nhở: “Tô tiểu thư. Cô là gia sư Mạc tiên sinh mời tới

đúng không?”

Tô Tranh ngẩng đầu nhìn Miêu bà bà mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng.” Sau đó lẳng lặng đợi bà nói tiếp.

Căn cứ tài liệu Tô Tranh nắm giữ, địa vị của người giúp việc Miêu bà

bà ở nhà họ Mạc không hề tầm thường. Bà được đưa đến nhà họ Mạc để chăm

sóc hai đứa trẻ sinh đôi, nên đương nhiên đối với hai đứa trẻ có tình

cảm như che chở cháu mình. Nhưng không biết câu nói kia của cô có phạm

vào kiêng kị của Miêu bà bà không?

Miêu bà bà tiến lên, đem mâm đựng trái cây đặt lên bàn ăn, lạnh nhạt

nhìn Tô Tranh lần nữa, chậm chạp mà không khỏi hoài nghi nói: “Tiểu thư

không thích người lạ đụng vào tóc mình.”

Tô Tranh nhất thời hiểu ra. Miêu bà bà đây là đang nhắc nhở cô, dù cô là gia sư dạy kèm, nhưng chẳng qua là một người xa lạ do nhà họ Mạc

thuê mà thôi. Cử chỉ vừa rồi có chút quá mức thân mật. Miêu bà bà không

muốn thấy vậy.

Cô cúi đầu mỉm cười, nhìn tay mình, mảnh khảnh trắng noãn. Ở đây ngay cả bàn tay cô thôi mà cũng bị ghét bỏ sao?

Mạc Cách Ly cúi đầu không nói, tiện tay lấy một quả anh đào thả vào miệng, giống như mọi việc ở đây đều không liên quan đến cậu.

Mạc Yên Nhiên nhìn dì Tô một chút, lại nhìn Miêu bà bà một chút, đôi

mắt to xinh đẹp chớp chớp, cái mông nhích ra không để lại dấu vết, cách

xa Tô Tranh một chút.

Miêu bà bà tiến lên, sửa sang tóc tai cho Mạc Yên Nhiên, thay đổi

khuôn mặt lạnh nhạt vừa rồi, cười hiền: “Yên Nhiên không cần lo lắng,

lần này vì là đi xa nghỉ mát, bà nội quy định bài tập cũng không nhiều

mà.”

Mạc Yên Nhiên vẫn không vui, bĩu môi nói: “Mọi người cứ nói không

nhiều. Cháu lại thấy rất nhiều. Đến lúc đó không làm xong, chẳng phải

cháu lại bị phạt sao?”

Miêu bà bà vuốt lưng cô bé an ủi, đem giỏ trái cây để trước mặt Mạc

Yên Nhiên: “Yên Nhiên ngoan, đừng nghĩ những chuyện này vội, ăn chút

trái cây đi.”

Mạc Yên Nhiên liếc nhìn anh đào trong tay em trai mình, càng thêm bất mãn: “Chị thích ăn anh đào nhất. Thế mà Mạc Cách Ly em lại cướp của

chị.”

Miêu bà bà vội vàng cười ha ha thương lượng với Mạc Cách Ly: “Trước cháu nhường chị đã nhé, sau đó bà bà cho cháu thêm.”

Mạc Cách Ly cúi đầu tiếp tục cầm một quả anh đào khác lên không thèm

để ý đến Miêu bà bà, dĩ nhiên cũng không thèm liếc Mạc Yên Nhiên.

Mạc Yên Nhiên hoàn toàn mất hứng, một tay kéo giỏ đựng trái cây anh

đào kéo tới trước mặt mình, sau đó hầm hừ nhìn Mạc Cách Ly phía trước.

Mạc Cách Ly nhìn giỏ đựng trái cây trước mặt đã bị lấy mất, cũng không mất hứng, tiếp tục ngồi đó không nói một lời.

Mạc Yên Nhiên thấy vậy càng thêm tức giận, bởi vì Mạc Cách Ly dù là

em trai mình, nhưng trước giờ luôn chăm sóc chị gái này, hôm nay không

biết vì sao lại kì quái thế này, bảo sao bé chẳng tức giận.

Miêu bà bà vội vàng dỗ Mạc Yên Nhiên vui lên, vừa dỗ Mạc Yên Nhiên vừa nhìn sắc mặt Mạc Cách Ly.

Môi hở răng lạnh, hai đứa nhỏ này hôm nay không biết làm sao đây? Sao lại gây nhau kỳ cục vậy?

Đúng lúc ấy, Mạc Phong đi tới, thấy gương mặt ửng đỏ của Mạc Yên Nhiên, cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Tranh ngồi một bên vẫn thờ ơ lạnh nhạt cười, tiếp tục giữ im lặng.

Miêu bà bà vội vàng đứng dậy, cười cười giải thích với Mạc Phong:

“Không có gì, trẻ con cãi nhau mà thôi, tôi đi lấy cho bọn trẻ thêm trái cây.”

Mạc Phong gật đầu một cái, Miêu bà bà vội ra ngoài lấy nước quả. Mà

Mạc Yên Nhiên nhìn thấy ba đi vào, mặc dù trong lòng vẫn không vui như

cũ, nhưng cũng không dám quát phận, quệt nhanh cái miệng đỏ tươi, cúi

đầu cầm anh đào lên vuốt vuốt.

Mạc Phong nhìn Tô Tranh ngồi bên đang cười lạnh nhạt, nghi ngờ cau mày.

Tô Tranh lại đưa mắt nhìn sang hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ này mười năm nay đều là được nuôi bằng bảo mẫu bên cạnh.

Mà vị Mạc lã