
hết
lòng chăm sóc, đồng chí đã từ trần hồi 18 giờ 9 phút ngày 4 tháng 10 năm 2013
(tức ngày 30 tháng tám năm Quý Tỵ), tại Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 - hưởng
thọ 103 tuổi.
Suốt cuộc đời hoạt
động cách mạng liên tục trên 80 năm, đồng chí đã có nhiều công lao to lớn đối với
sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc. Là người học trò xuất sắc và gần gũi của
Chủ tịch Hồ Chí Minh, là Đại tướng đầu tiên và Tổng Tư lệnh Quân đội Nhân dân
Việt Nam, đồng chí được nhân dân yêu mến, kính trọng, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ,
là niềm tự hào của các thế hệ cán bộ, chiến sĩ toàn quân. Đồng chí đã được Đảng
và Nhà nước tặng thưởng Huân chương Sao Vàng, Huân chương Hồ Chí Minh, Huy hiệu
70 năm tuổi Đảng và nhiều huân, huy chương cao quý khác của Việt Nam và quốc tế.
Đồng chí mất đi
là một tổn thất lớn đối với Đảng, Nhà nước, nhân dân và quân đội ta. Để tỏ lòng thương tiếc và biết ơn đồng chí Đại
tướng Võ Nguyên Giáp, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Quốc hội
nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội chủ
nghĩa Việt Nam, Chính phủ nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Ủy ban Trung
ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và Quân ủy Trung ương quyết định tổ chức tang lễ
đồng chí Đại tướng Võ Nguyên Giáp với nghi thức Quốc tang. …”
Nghe xong tin ấy
cô rụng rời tay chân, như vừa mất đi một điều gì đó thật lớn lao.
Phía trên có ba
học sinh ngồi nói chuyện với nhau.
Học sinh A:
- Ông Võ Nguyên Giáp là ai thế?
Học sinh B:
-
Thì là đại tướng có công với cách mạng đấy.
Học sinh C:
-
Chỉ người miền Bắc tụi mày mới biết chứ miền nam tụi tao có ai biết đâu, mà biết
để làm gì chứ.
Học sinh A:
-
Vả lại thời này độc lập rồi, cần gì để ý mấy ông đó nữa.
Cô thấy khóe mắt
cay cay khi nghe những thế hệ tương lai của đất nước lại đi nói như thế. Chẳng
lẽ cứ sinh ra trong thời bình thì không biết Đại Tướng là ai. Vậy tại sao họ
không nghĩ lại xem vì sao lại được sống trong hòa bình chẳng phải lo nghĩ gì thế
này là nhờ có công của ai. Seven nói với cô.
- Mẹ ơi, con biết Đại Tướng, có phải Đại Tướng đã chỉ huy quân đội trong
chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ không mẹ?
- Phải, sao con biết?
- Cô giáo kể về ông trong giờ kể chuyện. Cô kể ông rất giỏi, ông đánh thắng
cả quân Hoa Kỳ, cô còn bảo chúng ta phải biết ơn những anh hùng đã xả thân cứu
nước và giữ nước.
Kiều Lam ôm Seven vào lòng khóc không thành tiếng,
từ đây đất nước đã vĩnh viễn mất đi một danh tướng. Hôm ấy sau khi Seven học
anh văn xong, Kiều Lam không dẫn con đi công viên mà đến sân bay ra Hà Nội. Cô
muốn cùng Seven thắp cho đại tướng nén nhang, cầu mong ông an nghỉ trên thiên
đường.
Sáu giờ sáng hôm
sau, cô và Seven có mặt ở số 30 Hoàng Diệu hòa vào dòng người xếp hàng chờ đến
lượt vào viếng Đại Tướng.
Cô nhắn cho
Hoàng cái tin thông báo mình đang ở đâu xong thì tắt máy. Đến chiều hai mẹ con
cuối cùng cũng có thể vào thắp cho Đại Tướng nén nhang tiễn biệt. Cô ghi vài chữ
vào cuốn sổ tang. “Cám ơn Đại Tướng đã cho con và gia đình một phần của cuộc sống
ngày hôm nay.”
Lúc ngồi trên
máy bay vào lại miền Nam, Seven ôm cánh tay cô, thì thầm.
-
Mẹ ơi, Đại Tướng thật vĩ đại.
Cô đoán thằng bé nghe được rất nhiều chuyện kể
về Đại Tướng khi đứng chờ cùng cô nên mới nói thế, trí nhớ của con nít luôn rất
tốt.
Vào đến nơi thì
cũng là lúc có tin tức của Quốc Thanh, thằng bé vừa tới đồn cảnh sát tự thú
cách đây mấy giờ. Nghe nói cậu ấy dùng dao đâm bị thương một cô gái. Kiều Lam
và Hoàng đến đồn cảnh sát thì được biết
cậu bé bị tạm giam vì hành vi cố ý dùng hung khí gây thương tích cho người
khác. Nhờ quan hệ của Hoàng mà cô được nói chuyện với Thanh ngay sau đó. Thanh nhìn
gầy hẳn đi, vẻ mặt tiều tụy, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ cúi gằm.
- Chị ơi, em xin lỗi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Kể cho chị nghe xem nào?
Thằng bé bắt đầu
kể về Đỗ Thị Hoài Hân, cô gái bị thương đang nằm viện.
- Em và cô ấy quen nhau trong lần đấu thầu đầu tiên mà em tham gia,
chính sự vui vẻ, hòa đồng và vẻ đẹp ma mị của cô ấy cuốn hút em. Sau đó, em xin
số điện thoại của Hân, chủ động nhắn tin gọi điện cho cô ấy. - Kiều Lam nghĩ thầm,
đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
- Em hay rủ cô ấy đi ăn, dù em biết cô ấy đã có bạn trai, nhưng lúc đó
em đơn giản chỉ nghĩ, cô ấy không từ chối em, tức là mình còn có cơ hội. Rồi một
hôm, Hân gọi điện rủ em đi nhậu, cô ấy bảo vừa chia tay bạn trai, đang rất buồn
chỉ muốn chết quách cho xong. Hôm đó em phải đem hồ sơ thầu đi nộp nên nói cô ấy
chờ em một tiếng, Hân lại bảo nếu em không đến ngay cô ấy sẽ tự tử. Kết quả em
không mang hồ sơ đi nộp mà đến thẳng chỗ cô ấy. Chúng em uống rất nhiều, nhiều
đến mức chẳng giữ được tự chủ, Hân chủ động sà vào lòng em, cởi bỏ cúc áo sơ mi
của em. Em chỉ là thằng đàn ông bình thường, trước sự quyến rũ của người con
gái mình yêu làm sao em kìm chế được chứ.
- …
- Hôm sau tỉnh dậy hồ sơ đã không cánh mà bay. Em hỏi nhưng cô ấy bảo
không biết, còn bảo em nhớ lại xem có đánh rơi ở đâu không. Chúng em