XtGem Forum catalog
Chết Cũng Không Thể Yêu

Chết Cũng Không Thể Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322724

Bình chọn: 7.5.00/10/272 lượt.

hút chốc, liền thấy bọn họ chuyển vào một khách sạn!

Hắn phanh mạnh lại, sắc mặt phi biến.

Khách sạn?! Hai người này…… Thế nhưng đến nơi này!

Khi nào thì bắt đầu? Đến vài lần? Đồng Húc Hòa vì sao phải làm như

vậy? Tạ Tường Nghị chính là đối tượng cô nói? Cô liền như vậy yêu Tạ

Tường Nghị sao? Yêu đến…… Có thể cùng hắn trên giường?

Một tập đoàn dấu chấm hỏi cùng với lửa giận, ở ngực anh tiến lên,

anh giật mình kinh ngạc, phẫn nộ, kinh hãi…… Đủ loại cảm xúc như sóng to bốc lên mà đến, mà trong đó mạnh nhất mãnh liệt nhất, chính là cảm giác mọi thứ thực tại đều tê dại!

Ước chừng ngây người vài phút anh mới hoàn hồn, đem xe đến bên đường ngừng lại, xuống xe, mặt lạnh đi vào khách sạn.

Khuôn mặt tràn đầy lửa giận như muốn giết người hỏi ra số phòng ở

quầy tiếp tân, anh giống người đi bắt kẻ lừa chồng thông dâm, một đường

nghe năm người truyền đạt.

Cửa, kêu nhanh như nổi trống.

“Là ai?” Trong phòng, một giọng nam khẩn trương đề phòng hỏi.

Anh không nói, vẫn như cũ ra sức đập mạnh cửa.

Cửa mở ra một khe nhỏ, người bên trong còn không kịp thấy rõ ràng, anh liền trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Trong phòng, Đồng Húc Hòa ngồi ở trên giường, vừa thấy đến anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc biến trắng biến xanh.

Đường Tắc An? Anh…… Làm sao có thể ở trong này?Đường Tắc An? Anh…… Làm sao có thể ở trong này?

“Đường……” Tạ Tường Nghị lại sợ tới mức ngây ra như phỗng, hoàn toàn há hốc mồm.

“Em tới nơi này làm gì?” Trừng mắt nhìn Đồng Húc Hòa, tâm anh như bị lửa đốt, nhưng mắt anh, mặt anh, thanh âm của anh, lại lạnh buốt cơ hồ

muốn làm người ta đông cứng.

Đồng Húc Hòa nhanh chóng đứng dậy, không nói ra tiếng.

“Mỗi ngày đều về trễ, chính là đến nơi đây?” Anh hỏi.

“Không! Không phải! Chúng tôi bình thường là ở trường học, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên……” Tạ Tường Nghị vội vã giải thích.

Anh hoắc mắt xoay người nhéo cổ áo Tạ Tường Nghị, cắn răng giận dữ hỏi:“Vậy ngươi mang cô ấy đến nơi này muốn làm cái gì?”

“Tôi……” Tạ Tường Nghị gáy bị kéo nói không ra lời.

“Đừng trách bạn ấy, là tôi gọi bạn ấy mang tôi đến.” Đồng Húc Hòa run giọng nói.

Anh chấn động, kinh ngạc quay đầu trừng cô.

“Là tôi…… Chính mình nghĩ đến……” Cô cố lấy dũng khí nhìn anh.

Buông Tạ Tường Nghị ra, anh xoay người đi hướng cô, nhịn xuống tức giận hỏi:“Vì sao làm như vậy? Em tưởng chứng minh cái gì?”

“Tôi chỉ là…… Muốn cùng bạn ấy yêu đương…… Anh không phải hy vọng

tôi yêu đương sao? Tôi đang ở tìm hiểu a, chẳng lẽ tôi sai sao……” TRên

mặt của cô lộ ra vẻ khiêu khích.

“Em……” Anh biết cô là cố ý! Cố ý muốn chọc giận anh!

“Các người tìm đối tượng đều rất già đi, tôi không thích, Tạ Tường

Nghị cùng tôi tuổi giống nhau…… Chúng tôi lại có vẻ chơi thân……” Cô hơi

hơi châm chọc.

“Cho nên, bởi vì chơi thân liền lén lút đến khách sạn? Em liền như

vậy ngây thơ? Là vì tôi không có để ý giáo huấn tốt, mới cho em như vậy

phóng đãng vô sỉ sao?” Lửa giận đã cháy hỏng lý trí của anh, anh bắt đầu nói không suy nghĩ đến nhiều việc.

Cô giống bị rút đi sinh lực, cả người chấn động, oán hận nhìn anh chằm chằm.

“Đường tiên sinh, anh đừng quá phận, Húc Hòa bạn ấy không phải người như thế, Húc Hòa kỳ thật……” Tạ Tường Nghị ý đồ vì Đồng Húc Hòa giải

thích, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng càng như lửa cháy đổ thêm dầu.

Phải một tiếng Húc Hòa, trái một tiếng Húc Hòa, Tạ Tường Nghị dám như vậy thân thiết kêu tên của cô?

“Câm miệng! Ta không hỏi ngươi.” Anh nổi giận cắt đứt lời nói của Tạ Tường Nghị, máu càng thêm nghịch lưu chảy tán loạn.

“Anh đừng đối với bạn ấy hung dữ!” Cô tức khí đỏ mắt.

Tạ Tường Nghị tất cả đều là bị động, là cô chủ động lợi dụng hảo cảm của hắn đối với cô, buộc hắn bồi cô cùng nhau đến khách sạn, thỉnh hắn

giúp cô…… Giúp cô giải thoát nỗi thống khổ thâm trầm ở trong lòng, giúp

cô quên đi Đường Tắc An.

Nhưng là…… Vì sao người cô muốn quên nhất, hồn trong tận đáy lòng không tiêu tan cũng theo tới đâu?

Vì sao, dù có ở nơi xa, chính là trốn không thoát khỏi anh?

Đường Tắc An thấy cô che chở Tạ Tường Nghị, nheo mắt lại, giận dữ

phát ra:“Em liền như vậy khẩn cấp muốn cùng nam nhân ở trên giường? Liền như vậy chờ không kịp muốn đạp hư chính mình?”

“Đúng, tôi thực vội, biết vì sao sao? Bởi vì tôi chịu đủ anh! Tôi

nghĩ muốn nhanh chút tìm một nam nhân đến cứu tôi, thoát khỏi khống chế cùng trói buộc của anh, bằng không mỗi ngày bị anh là người giám hộ

giám thị, tôi đều nhanh điên rồi! Sắp phiền đã chết……” Đồng Húc Hòa tức

giận toàn thân phát run, hướng về phía anh lớn tiếng kêu lên.

Những lời này, quả thực tựa như chất dẫn cháy củi lửa, tức giận như

cuồng diễm làm cho chút bình tĩnh còn sót lại toàn bộ đem phá hủy, anh

giống như con thú hoang bị chọc giận, cầm tay cô, dùng sức lôi kéo ra

khỏi phòng. (khách sạn)

“Chờ một chút, anh nghĩ làm gì Húc Hòa?” Tạ Tường Nghị đuổi theo ra đến giữ chặt tay Đường Tắc An, lo lắng hô to.

Anh bỏ tay Tạ Tường Nghị ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn,

nói:“Tránh ra, đây là ‘Việc nhà’ của chúng tôi, không quan hệ đến cậu!”

Một câu “Việc nhà”, đem lời nói của Tạ Tường Nghị tất cả đều phá

hỏng,