
ng nổi nghỉ việc cũng không sao cả, thư ký Kim cũng là một trong số đó.
Tháng trước, thư ký Kim tốt nghiệp ở đại học Columbia, không chỉ có bằng cấp cao, dáng người cũng hoàn mỹ, trăm phương nghìn kế tìm cách xin vào làm ở tập đoàn Thừa Thiên, ngoài khát vọng ấy, cô ta còn ôm suy nghĩ muốn câu “rùa vàng” đối với Quý Thừa Xuyên.
Phụ nữ ấy à, ai cũng muốn gả cho hoàng tử, thư ký Kim cũng vì mục đích này, tốn không ít tâm sức. Ngày đi làm đầu tiên, cô mặc quần áo hiệu Chanel thuộc bộ sưu tập thời trang mùa xuân mới nhất, đi đôi giày cao gót khảm kim cương mười phân, dành ba tiếng trang điểm thành một cô nàng công sở quyến rũ, còn làm một bộ móng đính đá pha lê Swarovski đắt giá, mọi thứ đều chỉ để ra mắt Quý Thừa Xuyên.
Kết quả vừa đến gặp Quý Thừa Xuyên, anh chỉ liếc nhìn rồi nói: “Thư ký, cô leo lên lau cửa sổ trên kia một chút, có bụi kìa.”
Thư ký Kim lòng đầy khiếp đảm, lau ư? Đường đường là một nữ tiến sĩ tốt nghiệp trường đại học Columbia trèo lên lau cửa sổ?!
“Quý tổng, tôi… Tôi mặc váy…” Thư ký Kim khó khăn mở lời.
“Cô yên tâm, tôi sẽ quay mặt chỗ khác không nhìn đâu.” Vừa dứt lời, Quý Thừa Xuyên lập tức xoay người, bắt đầu xem văn kiện.
Thư ký Kim lòng rối như tơ vò, ai đến nói cho cô hay, tại sao ngày đầu tiên đi làm thư ký đã phải đi lau chùi cửa sổ chứ? Cái này rốt cuộc phải lau thế nào, lau bên này hay lau bên kia đây?
Quên đi, vẫn lau đi thôi.
Thư ký Kim cắn răng, quyết định trèo lên, tháo giày cao gót ra đặt gần cửa sổ, trong vòng một tiếng, lau đến phấn trang điểm trên mặt lấm lem, móng tay cũng bị hỏng, trang phục cao cấp dính đầy bụi, thật vất vả cuối cùng cũng hoàn thành công việc, lòng tràn đầy phấn khởi quay lại báo cáo.
Quý Thừa Xuyên đầu không ngẩng, chuyên tâm xem văn kiện tùy ý phất tay, ý bảo đã xong việc, cô có thể đi ra ngoài.
Thư ký Kim cầm giẻ lau sửng sốt nửa ngày, cuối cùng lặng lẽ chửi thầm trong lòng: Chết tiệt!
Nhưng đây đối với thư ký Kim mà nói chỉ là khởi đầu, sau một tháng, từ đồ hiệu Chanel thành mặc đồ rẻ tiền bán ngoài đường, giày cao gót thành giầy thể thao, rốt cuộc nhìn lại mình trong gương, mặt mày thì hốc hác, tiều tụy như thiếu phụ luống tuổi, chợt bừng tỉnh oán thầm. Bà đây không làm nữa!
Cô ta từ chức, rời đi.
Một thư ký Kim ngã xuống cũng sẽ có ngàn ngàn vạn vạn thư ký Kim khác đứng lên.
Gương mặt Tống Dao tràn ngập sắc xuân ngồi ở bàn làm việc của thư ký Kim trước đây đã từng đổ biết bao xương máu, mồ hôi, nước mắt. Trong thâm tâm cô đang vui sướng tính toán: Với số tiền năm ngàn đồng có nên mua thêm áo sọc carô mới không?
Bỗng điện thoại reo lên.
Tống Dao ngồi chưa bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, có nên nhận hay không đây? Cô không khỏi liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Các đồng nghiệp vừa nãy còn lịch sự bắt chuyện, giờ phút này đồng loạt im lặng, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô chăm chú, có một cô đồng nghiệp hơi béo không kìm được hướng về phía cô làm động tác ý bảo mau mau tiếp điện thoại.
Bấy giờ Tống Dao mới hoàn hồn, nhanh chóng nhấc điện thoại trên bàn.
“35 giây.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đàn ông uy nghiêm.
“Gì ạ?” Tống Dao phản xạ có điều kiện hỏi lại một câu.
“Đến phòng làm việc của tôi một lát.” Vừa nói xong, anh liền dập máy.
Làm gì vậy chứ?! Vẻ mặt Tống Dao mờ mịt, không lý giải được nội dung cuộc gọi đến, điện thoại vừa ngắt, cô đồng nghiệp hơi béo vừa nãy liền tiến lên bắt chuyện.
“Quý tổng tìm em có chuyện gì à?”
“Quý tổng ư?” Tống Dao ngỡ ngàng.
“Ối trời, em không biết đấy là đường dây riêng của tổng giám đốc sao?” Cô đồng nghiệp ngạc nhiên.
“Đường dây riêng của tổng giám đốc hả?” Tống Dao thì thầm, chợt bừng tỉnh, “Cái gì, đây là đường dây riêng của tổng giám đốc!!!”
“Đúng thế, vừa rồi trưởng phòng Lưu chưa nói với em à, điện thoại màu trắng là tuyến liên lạc bình thường, còn điện thoại màu đen là đường dây liên lạc riêng của tổng giám đốc, chỉ cần chuông điện thoại đen cất lên, dù em đang làm gì cũng phải tức khắc nhận điện thoại…”
Tống Dao lắc đầu, trưởng phòng Lưu vừa nãy sau khi đưa cô đến đây, giới thiệu sơ lược sau đó nhanh chóng rời khỏi, hoàn toàn không hề nói gì về công năng của hai chiếc điện thoại.
Sau một hồi vất vả phổ cập kiến thức căn bản cho Tống Dao, đồng nghiệp nữ bèn hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy Quý tổng đã nói điều gì với em?”
“Ngài ấy bảo em đến văn phòng một lát.”
“Vậy sao em còn ở đây?” Đồng nghiệp nữ sợ hãi kêu lên, chọc cái đồng nghiệp khác xung quanh không nhịn được nhìn về phía này.
“Ngài ấy nói em ạ?” Tống Dao không hiểu, vừa nãy trong điện thoại không chỉ đích danh, hơn nữa cô vừa mới đến chưa đầy năm phút mà, tổng giám đốc đại nhân sẽ không nhanh như vậy gọi cô đến chứ?
“Nói nhảm, em nghe điện thoại đấy! Nhanh lên, nếu cô chậm trễ nhất định sẽ chết đấy! Không phải đi bên này… Đi bên kia, bên kia!”
Sau khi đồng nghiệp nhiệt tình giúp đỡ, Tống Dao hoảng hồn lảo đảo bước đến trước cửa phòng tổng giám đốc, cánh cửa khép hờ, men theo khe cửa có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người mờ ảo bên trong.
Tống Dao có chút hồi hộp, giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Bên tron