Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323490

Bình chọn: 8.00/10/349 lượt.

a sau quát lớn một tiếng:

– “Cầm bạc đi ra ngoài!”

Tiểu Từ nâng mi mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút thương hại. Hắn, uổng phí sinh ra, lại làm ra những chuyện không phải người như vậy.

– “Muốn

chết phải không?” Hắn hừ lạnh một tiếng, tay khẽ dùng sức, lập tức vệt

màu hồng hiện lên dưới bàn tay hắn, trên da thịt trắng nõn thực sự rất

nổi bật.

Trong mắt nàng lóe lên ngọn lửa, tuyệt vọng, thống hận,

thương hại, đạm mạc. Chỉ nhìn hắn thôi cũng cảm thấy vô cùng phiền chán, mày hắn nhíu chặt, ánh mắt biến hóa. Trong lòng khô nóng bị ngọn lửa

trong mắt nàng nhen nhóm. Tay hắn dừng trên vạt áo nàng, tạm dừng một

lát, đột nhiên “xuy” một tiếng, áo nàng bị xé rách, lộ ra da thịt như

băng ngọc nõn nà. Hắn cúi xuống, ánh mắt nặng nề bỗng chốc có chút mê

ly.

Cách hơi thở hắn trong gang tấc, nàng nhắm hai mắt lại, giống như nhìn thấy dưới ánh trăng mênh mông nồng đậm hương hoa quế. Một giọt lệ chảy xuống bên môi, nàng yên lặng thì thầm: “Kế Diêu, chúng ta kiếp

sau gặp lại!”

Đột nhiên, cửa sổ bị đánh vỡ tung, từ bên ngoài

nhảy vào một người. Ánh nến bị kình phong lay động, nhìn không rõ khuôn

mặt của hắn, chỉ có thanh trường kiếm sắc bén.

- “Ngươi là ai?” Thư Thư nhanh chóng lấy ra chiếc quạt bảo hộ trước ngực, lạnh giọng hỏi.

- “Kế Diêu.”

Thanh âm như tiếng trời cuồn cuộn vang lên, Tiểu Từ vẫn không dám mở to mắt, rất sợ trước khi chết gặp phải ảo giác.

Kình phong vung lên, chiếu sáng bóng dáng. Người trước cửa sổ phiêu dật như sơn tuyết, lại cương liệt tựa ánh chiều tà.

- “Kế Diêu? Ngươi là người nào?”

- “Ta là ai ngươi không cần biết, ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần động vào một sợi tóc của nàng, ta sẽ để cho đầu ngươi lau kiếm.”

- “Hừ, khẩu khí cuồng vọng.”

Kế Diêu không muốn cùng hắn dài dòng, một kiếm đâm thẳng tới ngực, nhanh

như thiểm điện, thế như chẻ tre. Quạt của Thư Thư rõ ràng bảo hộ trước

ngực, lúc kiếm phong kéo tới, tựa hồ sấm sét nổi giận, hắn lại không đón lấy một chiêu này, chỉ nghiêng người tránh đi mũi kiếm.

Kế Diêu

xuất ba chiêu, mũi kiếm không rời khỏi ngực Thư Thư, rõ ràng là đấu pháp trực diện, không có bao nhiêu huyền diệu, Thư Thư không thể đón đỡ, chỉ có tránh né. Hắn tự nhận cùng người trong giang hồ giao thủ vô số, cũng tự nhận võ công không dưới ba mươi người. Mà kiếm của Kế Diêu mềm dẻo

như rắn, như gió cuốn lá rụng, kiếm phong uốn lượn như lưới nhện, như

kén tằm, chiêu thức càng sau càng sắc bén, kín không kẽ hở, phô thiên

cái địa. Tâm hắn hiểu rõ, hôm nay rốt cuộc gặp được đối thủ, một đối thủ chưa từng biết tên. Nhìn tuổi bất quá cỡ hai mươi, đã có khí phách bậc

thầy, dáng người rắn rỏi, kiếm chiêu mạnh mẽ.

Kế Diêu xuất vài

chiêu đã bức Thư Thư tới cửa, chiêu thứ tám cũng phô trương thanh thế,

hắn xoay người nhảy đến bên giường, nâng Tiểu Từ dậy, giải khai huyệt

đạo, gấp gáp nói: “Đi”

Tiểu Từ hai mắt đẫm lệ như sương mù, chỉ

cảm thấy vừa dạo qua cánh cửa sinh tử, nàng cắn chặt đôi môi anh đào,

lưỡi bị day đến rỉ máu, giờ phút này có thể đoạn ngay lập tức.

Kế Diêu có chút bất đắc dĩ, một phen ôm lấy nàng, từ cửa sổ nhảy xuống.

Dưới lầu người đi đường kêu lên sợ hãi, đều tránh né, Kiếu Diêu nhảy vài cái đến chỗ giấu ngựa, huýt gió một tiếng, ôm Tiểu Từ nhảy lên ngựa phóng

đi.

Gió bên tai gào thét, nước mắt tích tụ mấy ngày lập tức cuộn

trào mãnh liệt. Nước mắt càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức khung cảnh

trước mắt cũng nhìn không thấy, nàng liền lấy ống tay áo hắn bắt đầu chà lau. Càng lau lại càng nhiều, sau cùng nàng dứt khoát nhào vào trong

ngực hắn, khóc nấc lên.

Kế Diêu cảm giác không có người đuổi

theo, liền kéo mạnh dây cương dừng lại, kéo nàng ra trước mặt hắn, lau

nước mắt nước mũi, sau một lúc lâu, nàng còn không thỏa nguyện, cư nhiên hung hăng cắn một ngụm trước ngực hắn.

Hắn đau đến nhe răng, nghĩ muốn ngăn nàng lại, bàn tay đưa đến bên tai nàng lại nhịn xuống.

Hắn do dự một lát, rốt cục vỗ vỗ sau lưng nàng, dịu dàng nói:

- “Không có việc gì.”

Nàng nghẹn ngào gật đầu, nhưng vừa nghĩ lại thấy sợ, nức nở nói: “Ngươi tới muộn một khắc, ta nhất định sẽ chết.”

- “Ừ.”

Chỉ có một chữ “ừ” thôi sao? Nàng có chút buồn bực, rống to: “Thực sự, ta sẽ chết! Ngươi sẽ không còn được gặp lại ta.”

- “Ừ.”

Vẫn là một chữ “ừ”? Tiểu Từ khó thở, hung hăng trừng hắn!

Vầng trăng chiếu rõ, khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, mày kiếm dãn ra, hai

tròng mắt như sao lóe sáng rạng rỡ. Nàng giật mình, miệng hắn không nói, trong lòng hẳn là vẫn để ý đi.

Hắn my vũ nhướn lên: “Hôm nay ta lần đầu tiên dùng lưu quang kiếm pháp.”

Trong lòng nàng chìm xuống, nguyên lai ánh sáng trong mắt hắn không phải vì

nàng. Nàng yên lặng buông mi mắt, ngực như bị ép bởi một khối đá, nặng

nề hít thở không thông, nàng rất muốn tìm một chỗ phát tiết, rất muốn

lại cắn vào ngực hắn một ngụm.

- “Chúng ta đi tìm chỗ nghỉ tạm.”

Ngựa dừng trước cửa một khách điếm, hắn muốn hai gian thượng phòng, phân phó tiểu nhị đem đồ ăn đưa lên. Ánh mắt Tiểu Từ vẫn ảm đạm, một chiếc đũa

cũng không động.

Hắn do dự nửa ngày, chậm rãi nói: “Người kia

cũng không bị làm sao. Ngươi…” Hắn không bi


XtGem Forum catalog