
Tiểu Từ buông cần câu, ở trên tảng đá ngồi xuống. Trời rất lạnh, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đôi mắt u ám.
- “Tốt lắm.” Tiểu Từ thản nhiên nhìn hắn, lại nói tiếp: “Tuy rằng ta không biết ngươi vì sao phải đối tốt với ta.”
- “Nàng thật sự không biết sao?” Thư Thư có chút đau lòng.
Tiểu Từ nhìn hắn, yên lặng lắc đầu, ngược lại, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng.
Nàng ít hay nhiều cũng đoán được mấy phần, chỉ là không dám chắc mà thôi.
Hắn tiến đến gần, ngồi ở bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng
vẫn không ngừng đấu tranh.
- “Ta thích nàng, lẽ nào nàng nhìn không ra?”
Khuôn mặt Tiểu Từ đỏ bừng, như mặt trời ló rạng.
Thư Thư lại ôn nhu nói: “Ta lừa nàng, chỉ vì ta thật lòng thích nàng, muốn giữ nàng bên cạnh.”
Tiểu Từ trầm mặc một lát, xoay người qua, nghiêm mặt nói: “Ngươi nếu thật
tâm thích ta, vì sao lại lừa gạt ta? Thích người, tự nhiên phải thật tâm đối đãi, không che không giấu. Trước đây ngươi nếu lừa gạt ta, về sau
cho dù ngươi có đối tốt với ta, ta cũng không biết đó là thực hay giả.
Ta tự nhận mình là người không có tâm cơ, cũng ứng phó không được với
những người có tâm cơ. Ta nếu thích một người, hắn chắc chắn sẽ là một
người bình thường, đơn giản chân thành. Ta biết ngươi đối với ta tốt
lắm, đáng tiếc, ngươi không phải là mẫu người ta thích, ta không thích
nhọc lòng, cũng không thích cùng người có tâm cơ vòng vo, đấu trí. Ta
cuối cùng cảm thấy, người như ngươi, nên sánh đôi với một nữ tử tâm tư
tinh tế, thông minh tuyệt đỉnh. Ngươi không phải là không tốt, chỉ là ta với ngươi vô duyên mà thôi.”
Thư Thư buồn bã nhìn nàng gần trong gang tấc nhưng không thể tới gần, nắm tay siết chặt. Trong lòng bàn tay có hai con dấu, nàng ngày đó hào phóng đưa cho hắn, hắn hôm nay nên trả lại cho nàng.
- “Tiểu Từ, đây là của nàng, vật quy nguyên chủ. Hãy giữ gìn thật tốt.”
Tiểu Từ bị hắn kéo qua, nhìn hắn thả vào lòng bàn tay mình hai con dấu.
- “Những thứ này là của ta?”
- “Đúng vậy.” Hắn trầm giọng nói xong, khép bàn tay nàng lại, nhưng không buông ra, đem bàn tay rộng lớn của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé của
nàng. Tiểu Từ xấu hổ muốn
rút tay về, bất quá không đấu được với khí lực của hắn, giãy dụa vài lần cũng không có một tia dao động. Sắc mặt nàng càng đỏ, vừa thẹn vừa vội.
- “Đừng nhúc nhích, để cho ta nắm một lúc, từ nay về sau, sợ rằng sẽ
không còn cơ hội.” Ngữ khí của hắn bi thương mà cô đơn, trên khuôn mặt
tuấn mỹ, mang theo sự quyết tuyệt cùng giãy dụa. Tiểu Từ bị ánh mắt của
hắn làm cho mềm lòng, ngừng động đậy, bàn tay tuy rằng nằm gọn trong
lòng bàn tay hắn, nhưng trong ngực lại cảm thấy xấu hổ, ánh mắt hắn vững vàng khóa ở trên mặt nàng, làm càn nhìn chằm chằm.
Đột nhiên một thanh âm vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh: “Ai ai, người chờ ta
thông báo với chủ nhân nhà ta đã, sao có thể xông loạn như thế.”
Sắc mặt Thư Thư trầm xuống, tay siết càng mạnh.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn về phía cách đó không xa một người. Tiểu Ngọc đi sau hắn, lại theo không kịp cước bộ của hắn.
Hắn tay cầm trường kiếm, xoải bước mà đến.
Khuôn mặt hắn anh lãng hơi thoáng vẻ phong sương, như một chiến binh sa
trường khải hoàn trở về. Mày kiếm dày rậm làm nổi bật đôi mắt tinh anh,
tựa hồ cách một kiếp hồng trần cuồn cuộn, xuyên thấu qua hàng vạn gương
mặt trong dòng đời, liếc mắt một cái tìm thấy nàng.
Tâm Tiểu Từ mạnh mẽ đau xót, giống như bị một vật nhọn đâm trúng, rồi sau đó bị nghiền nát lặng lẽ chịu muôn ngàn đau đớn.
Ánh mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt nàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng,
giống như lợi kiếm phá không mà đến, lâp tức đâm thẳng vào lòng nàng,
nàng không biết vì sao lại có cảm giác dường như đã từng quen biết. Đối
với hắn, là cảm giác quen thuộc cùng tin cậy.
- “Tiểu Từ.” Hắn
cúi đầu hô một tiếng, thanh âm khàn khàn trầm thấp, giống như từ lâu đã
không mở miệng nói chuyện, giống như tiếng gọi nàng xuất phát từ nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng hắn.
Nàng giật mình, hốc mắt thế nhưng
đau xót, một tiếng kêu này lập tức khuấy trộn tâm sự nặng nề của nàng,
tựa hồ hắn là thiên nghìn cánh buồm, xuyên qua vạn trùng khói nước trở
về.
Ca ca?
Hắn đến thật gần, gần đến mức có thể thấy đôi
mắt phong sương cùng hàng mi run rẩy. Tiểu Từ kìm lòng không đậu khẩn
trương, tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên mặt hắn, hoàn toàn quên
mất bàn tay mình còn nằm trong tay Thư Thư.
Ánh mắt Kế Diêu đảo
xuống nơi bàn tay hai người đang nắm chặt. Tiểu Từ tuy rằng nhìn hắn,
nhưng bàn tay vẫn bị Thư Thư nắm lấy, tựa hồ không có dấu hiệu rút ra.
Hắn nhếch khóe môi, tâm tình phức tạp khó có thể nói nên lời. Hắn từ chỗ
Tiết Chi Hải biết được Tiểu Từ mất trí nhớ, nhưng hắn không tin, không
tin nàng cư nhiên có thể quên hắn. Một đường khoái mã mà đến, hắn ôm một tia hy vọng xa vời, hy vọng trong nháy mắt nhìn thấy nàng, nàng có thể
tỉnh lại. Nhưng mà nhìn đến nàng cùng Thư Thư năm ngón tay đan chặt, hắn biết, nàng thật sự đã quên, hết thảy đều quên.
Một khắc nhìn thấy hắn, thần sắc nàng bất quá cũng chỉ hơi hơi chấn động.
Trong lòng Kế Diêu, hạnh phúc cùng thống khổ chia n