
u buồn đâu.
Nàng tới sờ sờ.” Hắn ôm ngực cau mày, lại lặng lẽ tới gần thêm một chút.
Không ngờ Tiểu Từ một chút cũng không tỏ vẻ đồng tình, quát to một tiếng: “Ngươi còn như vậy, ta liền hét lên.”
Hắn cười hì hì: “Nàng kêu đi, mọi người đều biết nàng là phu nhân của ta.
Người khác nghe được, sẽ nghĩ là chuyện khuê phòng, chỉ sợ càng thêm chê cười chúng ta mà thôi.”
Nói xong, hắn dứt khoát bước đến, kéo Tiểu Từ ôm vào lòng, cúi đầu, môi ép xuống.
Tiểu Từ bị hành động bất ngờ của hắn làm cho trở tay không kịp, đầu óc quay
cuồng, tựa hồ tất cả không khí trong phế quản đều bị hút cạn. Hắn hôn
cường thế bá đạo, ở trên đôi môi mỏng manh của nàng hung hăng xâm chiếm. Nàng liều mạng giãy dụa, hắn lại giống như nam châm gắt gao siết chặt,
không có dấu hiệu dao động.
Nàng vừa đau vừa giận, tìm ra khe hở, hung hăng cắn một ngụm. Máu tươi ở trong khoang miệng tràn ngập, hắn
lại như cũ không chịu buông ra.
Nàng suýt ngất đi, đột nhiên
không khí như gió lốc tràn vào. Nàng suy yếu dựa vào cánh tay hắn, suýt
nữa không đứng vững. Bờ môi hắn vì hôn mà hồng nhuận, còn có một mảng đỏ màu máu, càng làm nổi bật thêm khuôn mặt như tượng thạch của hắn. Hắn
vẫn chưa phát giác ra vết thương trên môi mình, chỉ là thật sâu nhìn
nàng, ánh mắt si mê quyến luyến, tựa như vẫn chưa đủ.
Nàng hung hăng đẩy hắn ra, cả giận nói: “Ngươi đồ tiểu nhân ti bỉ, vô sỉ…”
Hắn nở nụ cười, chợt nhớ tới trước kia, nàng cũng mắng đi mắng lại vài từ
như thế. Hắn không tức giận, nếu nàng cao hứng, nếu nàng thích hắn, hắn
tình nguyện bị nàng mắng như vậy.
Hắn cười hì hì sờ môi nói: “Đánh là thân, mắng là yêu. Phu nhân, nàng thế nhưng cả hai loại đều làm, vi phu thật cao hứng.”
Nàng chán nản, không nói gì, chỉ tức giận nhìn hắn, nàng mới không tin mình
lại gả cho một người như vậy, luôn giở trò vô lại. Nếu phải gả, cũng
phải gả cho một người như trời quang trăng sáng, một người chính trực
ngay thẳng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó vang lên tiếng gõ cửa. Tiểu Từ nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có người đến.
Thư Thư mở cửa, giật mình, lập tức nói: “Tiết thần y, phu nhân của ta tỉnh. Nhưng là nàng đã quên ta là trượng phu nàng, thần y xem như thế này
phải làm sao mới phải, có biện pháp gì không?”
Tiểu Từ ngây ngẩn nhìn lão giả vừa đi vào phòng, nàng thật sự bị bệnh, được hắn cứu tỉnh lại?
Tiết Chi Hải quay đầu nhìn thoáng qua Thư Thư nói: “Việc này, bệnh của phu
nhân, nếu chậm rãi châm cứu, một ngày nào đó có lẽ sẽ tốt lên. Bất quá,
ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều.”
Thư Thư nở nụ cười.
Tiểu Từ sợ run, lão giả này cũng gọi nàng là phu nhân, chẳng lẽ nàng thật sự là phu nhân của hắn?
Trong lòng nàng quýnh lên, đầu óc choáng váng.
- “Phu nhân chú ý nghỉ ngơi cho tốt, không cần quá mức suy nghĩ.”
Lão giả bước tới giúp nàng xem mạch, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi, đối Thư Thư nói: “Ngươi nói chuyện với ta một lát.”
Thư Thư quay đầu nhu tình nhìn Tiểu Từ, cười nói: “Phu nhân hảo hảo nghỉ ngơi.”
Hắn đóng cửa lại, theo Tiết Chi Hải đến cuối hành lang.
Tiết Chi Hải nhìn thẳng vào hắn, thấp giọng nói: “Nàng không có trí nhớ, ý của ngươi là, thú nàng.”
Thư Thư cười: “Không phải thú, mà là đã thú.”
Tiết Chi Hải thở dài: “Ngươi tìm ra cây mận gai, ta rốt cuộc chế được giải
dược của nhất mộng đầu bạc, đây xem như ta thiếu nợ ngươi. Ngươi nếu
thật tâm thích nàng, ta cũng không đi vạch trần, chỉ hy vọng ngươi về
sau có thể đối tốt với nàng. Ta đối với một nhà Tiêu Dung, ai…Chuyện cũ
đã qua, chỉ hy vọng nàng sẽ sống tốt.”
- “Tiết thần y yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng.”
- “Tốt lắm, độc của nàng cũng đã được giải, ngươi liền mang nàng rời đi đi. Nếu Kế Diêu trở về, chỉ sợ lại có tranh chấp.”
- “Không có cách nào, Kế Diêu trở về nếu có hỏi, ông trực tiếp nói cho
hắn Tiểu Từ đang ở Họa mi sơn trang. Để hắn tới tìm ta, ta chờ hắn.”
Thư Thư khoanh tay mím môi, tự tin cười.
Tiết Chi Hải gật đầu, xoay người rời đi.
Thư Thư trở lại phòng, chỉ thấy Tiểu Từ bĩu môi ngồi ở bên bàn, đang chống cằm.
Hắn nhu tình nói nhỏ: “Tiểu Từ, nàng không cần suy nghĩ nhiều, chuyện đã
qua đều đã trở thành hư ảo, tương lai trước mới cần nắm chắc. Nàng nếu
quên ta, ta cũng không giận, ta cũng không vội vàng, ta sẽ chậm rãi chờ, ta sẽ khiến cho nàng nhớ rõ ta, yêu thương ta. Nàng có tin tưởng ta
không?”
Tiểu Từ sắc mặt đỏ lên, lập tức cách xa hắn, thấp giọng nói: “Ngươi nói phải giữ lời. Không được đối ta vô lễ.”
- “Được, bất quá.”
- “Bất quá cái gì?”
- “Bất quá chúng ta là vợ chồng, cư xử xa lạ lạnh nhạt cũng không tốt. Ta nghĩ nếu muốn nhớ lại nhanh, cách tốt nhất không bằng cho ta ôm hôn một cái?”
Tiểu Từ bị dọa ngay tức khắc né ra, sắc mặt càng thêm hồng. Buồn bực nói: “Mơ tưởng.”
Thư Thư mày ủ mặt ê nói: “Mơ tưởng? Ngay cả nghĩ cũng không cho nghĩ sao?
Phu nhân thật đúng là nhẫn tâm.” Nói xong, thở dài một hơi, bộ dạng cực
kỳ thương tâm buồn bực.
Tiểu Từ bị bộ dáng của hắn chọc cười.
Nàng kỳ thật cũng không rõ người trước mặt rốt cuộc có phải trượng phu
của mình hay không. Bất quá, nàng mơ hồ cảm thấy