
ở lại.
A Viên xa xa nghe thấy thanh âm hắn, liền buông chén thuốc chạy ra ngoài.
Có lẽ đứng dậy quá nhanh, ánh mặt trời cũng quá gay gắt, trong nháy mắt
nhìn thấy hắn A Viên lại có chút choáng váng đầu, thấy không rõ khuôn
mặt hắn, chỉ thấy vầng hào quang vây quanh một bóng dáng đang dần bước
tới.
Hắn khôi giáp chưa cởi, màu da rám nắng đi không ít, vóc người càng thêm cường kiện cao lớn.
Hắn đứng trước mặt nàng nhưng không nói, chỉ híp mắt nhìn nàng cười, cười
đến khi cả khuôn mặt của nàng hồng lên, chân tay luống cuống.
Đón lấy ánh mặt trời, khôi giáp trên người hắn càng thêm lấp lánh ánh bạc,
xa cách hơn tháng, hắn bỗng chín chắn trưởng thành, nghiễm nhiên là một
nam tử cao lớn vạm vỡ, tướng quân anh tuấn uy vũ.
- “Nàng có nhớ
ta không?” Hắn khom lưng, cười tủm tủm tiến tới trước mặt nàng, ánh mắt
sáng quắc rực lửa. A Viên bị khí thế của hắn áp bách, cả khuôn mặt đỏ
bừng.
Cánh tay hắn thực sự cứng cáp, trụ ở sau thắt lưng nàng. Làm cho nàng không có đường lui.
- “Không nhớ?” Hắn không buông tha mà tiếp tục truy hỏi.
- “Không.” A Viên nhăn nhó không chịu nói ra suy nghĩ trong lòng. Làm sao có thể không nhớ, mỗi ngày mỗi đêm đều là nhớ nhung tưởng niệm.
Triển Ẩn cười lớn, đột nhiên ôm lấy nàng tiến vào phòng ngủ. Cửa phòng bị hắn dùng chân đá văng ra.
A Viên vừa thẹn vừa vội nói: “Chàng làm cái gì?”
- “Không nhớ đến ta, tự nhiên phải bị trừng phạt.” Toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị khôi giáp của Triển Ẩn hấp thụ, ánh sáng còn hiện trong
đôi mắt hắn, gắt gao nhìn nàng, dường như muốn cuốn lấy nàng, khuôn mặt
gần trong gang tấc được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt chạy
trốn tựa hồ đều bị hắn bắt được, giữ lấy, A Viên ngượng ngùng lại ngọt
ngào, rốt cuộc đem tâm tư treo lơ lửng hơn một tháng thả xuống, hắn đã
bình yên vô sự trở lại.
Triển Ẩn ở trên gương mặt nàng hung hăng
hôn mấy cái, lúc này mới chịu đứng dậy, cởi bỏ khôi giáp. Một thân phong trần trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tiêu sái ngày xưa.
A Viên mím môi mỉm cười, đảo mắt muốn rời khỏi lòng hắn.
Bàn tay của hắn bắt đầu không an phận luồn vào trong áo nàng, tập kích khắp nơi, làm cho nàng vừa ngứa vừa nhột. A Viên nhịn không được cười rộ
lên: “Mau buông ra.”
Triển Ẩn hừ một tiếng: “Không nhớ ta, ta liền đem bạch bánh trôi chà xát thành hồng bánh trôi.”
A Viên nhất thời xấu hổ đỏ mặt, bắt đầu giãy dụa. Khí lực của hắn lại
mạnh mẽ nằm ngoài dự kiến của nàng, bàn tay chống lên ngực hắn chẳng
khác nào châu chấu đá xe. Lòng bàn tay hắn nóng rực, da thịt nơi nào bàn tay hắn đi qua đều nóng bỏng như lửa, không cần nhìn, cũng biết là rất
hồng.
Hắn ở bên tai uy hiếp: “Nói thật, ta sẽ bỏ qua cho nàng.”
- “Nhớ.” A Viên nhỏ giọng hừ một câu, xấu hổ không dám nhìn hắn. Bàn tay
hắn ngừng tập kích xung quanh, mà bò lên ngực nàng, dùng sức xoa bóp, da thịt mềm mại phập phồng tựa như tiếng tim đập dồn. Hắn vừa lòng ghé lỗ
tai vào, nghe xong một hồi mới nói: “A Viên, trong lòng ta đều là nàng,
trong lòng nàng cũng phải có ta.”
A Viên trong lòng rung động,
tình ý như vậy, nàng lần đầu tiên nghe thấy, lời hắn nói chân thành mà
cẩn thận, gần như là hy vọng. Lòng của nàng nhuyễn đến rối tinh rối mù,
toàn thân tựa hồ được ngâm trong nước mật, vị ngọt lan đến tận lưỡi.
Hắn ngẩng đầu, cách một lớp áo hôn xuống ngực nàng, nàng một trận sợ run,
nụ hoa nhỏ nhỏ lập tức như hoa sen được một trận gió mát thúc giục nổi
lên mặt nước, dưới lớp quần áo đơn bạc như ẩn như hiện. A Viên ngượng
ngùng muốn đứng dậy, lại bị hắn đè chặt, hắn cúi đầu xuống, đem nụ hoa
nho nhỏ ngậm trong miệng cắn mút, loại kích thích này tựa hồ làm cho
người ta khó nhịn.
Gió cuốn lá rụng mãnh liệt đem quần áo tẫn
trừ. Nàng vô lực chống cự, tùy ý hắn làm xằng làm bậy. Thân thể yếu
nhược, tâm cũng mềm mại, giống như một con thuyền rốt cuộc cập bến, cánh tay hắn hữu lực, vòm ngực rộng lớn, làm cho nàng cam tâm tình nguyện
trở thành một nữ tử bình thường, buông tha cho hết thảy, từ nay về sau,
chỉ có hắn, đứng ở phía sau hắn, nằm dưới đôi cánh của hắn, không còn là Vân Tưởng công chúa.
Lâu không gặp, tương tư đem lửa tình dâng
lên đến cực hạn, giờ phút này mãnh liệt như sóng biển ngập trời, quét
qua nàng, động tác của hắn cương mãnh mà bá đạo, ở trên người nàng để
lại rất nhiều dấu vết. Vật cương cứng dưới thân ở trên da thịt mềm mại
của nàng cọ qua cọ lại, vừa ngứa vừa đau, nàng lại luyến tiếc không muốn để hắn rời đi.
Quấn quýt si mê hồi lâu, hắn mới dừng lại. Vừa
lòng nhìn sắc mặt nàng cùng da thịt phấn hồng, cười hì hì nói: “Quả
nhiên là hồng bánh trôi.”
A Viên vừa thẹn vừa giận, vơ vôi lấy y phục của mình, nhưng thân thể suy yếu ngay cả khí lực mặc quần áo cũng không có.
Triển Ẩn cười ha hả đem nàng ôm vào ngực.
- “Ta mang nàng đi đến một nơi.”
A Viên thấp giọng nỉ non: “Ta mệt mỏi quá.”
- “Nàng cái gì cũng không làm, còn kêu mệt? Ân? Ta còn chưa nói mệt.” Hắn ý vị thâm trường hỏi ngược lại một câu.
Khuôn mặt A Viên càng thêm hồng. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là hắn nhiều lần dày vò nàng, làm sao có thể không mệ