Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324485

Bình chọn: 7.5.00/10/448 lượt.

chẳng lẽ nàng

không vui khi được ở cùng ta sao? Đừng giả bộ mất hứng nữa, cười lên

nào.”

A Viên nhịn không được phì cười: “Ai giả bộ?”

- “Nàng xem, nàng xem, rõ ràng là cao hứng đến như vậy, còn chịu đựng.”

A Viên quá hiểu tính tình hắn, bị hắn đùa cười rộ lên. Ở cùng một chỗ với Triển Ẩn, luôn luôn là niềm vui.

- “Chúng ta đi nghỉ thôi.”

A Viên nhìn chiếc giường trước mặt, nhất thời mặt đỏ tim nhảy loạn lên.

Triển Ẩn cười ha ha ôm lấy nàng, thật cẩn thận xem xét bàn chân nàng, đau

lòng nói: “Hôm nay đáng lẽ không nên đi lại nhiều, nàng xem còn sưng hơn trước.”

Hắn cầm bình rượu thuốc nhẹ nhàng xoa lên chân nàng.

Dưới ánh nến, bàn tay hắn thon dài hữu lực, khuôn mặt tuấn mỹ ấm áp như

mùa xuân.

Trong lòng A Viên lần đâu tiên cảm nhận thấy mùi vị yên ổn hạnh phúc. Nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng. Thủy tặc hồng giang

cũng không phải dễ tiêu diệt, hắn có gặp nguy hiểm hay không?

- “Triển Ẩn, ngươi trước kia đã từng điều binh chưa?”

Triển Ẩn ngẩng đầu, nhướn mày cười: “Nàng đang lo lắng cho ta? Ta ở quê nhà,

cũng không phải mỗi ngày đều câu cá. Phụ thân tuy rằng không ở bên cạnh, nhưng vẫn thỉnh rất nhiều sư phụ dạy ta. Có vài vị từng theo phụ hoàng

nàng đánh chiếm thiên hạ, về sau lui về ở ẩn, ẩn cư nơi thôn dã, bởi vì

cùng nghĩa phụ ta là nơi sinh tử chi giao, nên cũng hết lòng chỉ dạy cho ta. Nàng không cần lo lắng, cái ta thiếu bất quá chỉ là kinh nghiệm

thực chiến thôi. Hoàng thượng nếu muốn xem bản lĩnh của ta, ta đương

nhiên phải giành được chiến công, không phải vì chính mình, là vì nàng.”

Trong lòng A Viên ngọt ngào, kìm lòng không đậu cười rộ lên: “Vậy thỉnh mấy vị sư phụ cùng ngươi chiến đấu đi.”

Triển Ẩn lắc đầu: “Bọn họ đã sớm thoái ẩn, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện trong triều.”

Nằm ở trên giường, A Viên khó có thể chìm vào giấc ngủ. Tối nay trải qua

quá nhiều chuyện, còn vì Triển Ẩn mà lo lắng. Tuy rằng hắn tự tin nhưng

nàng lại tránh không được sầu lo. Hắn chung quy không hề có kinh nghiệm, đối mặt với đám thủy tặc xuất quỷ nhập thần, ở hồng giang kiêu ngạo

nhiều năm, như cỏ dại ương ngạnh.

Triển Ẩn nằm bên cạnh, cảm giác được nàng trằn trọc không ngủ, quan tâm hỏi: “Là chân đau sao? Nếu không, lại uống một ly rượu?”

Mỗi lần hắn nhắc tới rượu A Viên đều cảm thấy rất xấu hổ, cũng không biết

đêm đó nàng lôi kéo hắn như thế nào, nàng không nhớ rõ từng chi tiết,

chỉ biết khi tỉnh lại đã là người của hắn. Hắn tuy rằng thân thiết hỏi,

nghe vào trong tai nàng đều khiến tâm thần rung động, may mắn bóng đêm

che giấu vẻ ngượng ngùng của nàng.

- “Về sau không được nhắc đến rượu nữa.”

Triển Ẩn giật mình nói: “Nga, được.” Trong giọng nói rõ ràng có ẩn chứa ý cười.

A Viên giận, cắn hắn một ngụm.

Triển Ẩn vội nói: “Nàng đợi một chút.”

Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau một hồi thì đi vào, trên tay mang theo

một thứ rất kỳ lạ. Hắn mở nắp ra một làn hương dịu mát tràn khắp phòng.

- “Đây là hương gì?”

A Viên ở trong cung nhiều năm cũng có một chút kiến thức về các loại

hương, nhưng mùi hương này thì chưa bao giờ nghe thấy, thơm mát dịu nhẹ

vô cùng.

- “Hương này, tên là tương tư xa. Có tác dụng an thần.

Là do mẫu thân ta điều chế ra. Năm đó phụ thân theo hoàng thượng đi đánh giặc, mẫu thân ngày đêm lo lắng không thể ngủ yên, liền nghĩ ra loại

hương này.”

- “Mẫu thân ngươi đâu?”

- “Thời điểm sinh ta,

đã qua đời. Phu thân khi đó đang ở trong cung, người sợ mọi người cười

nhạo ta, vội đưa ta về quê, bảo ta gọi người là nghĩa phụ.”

A

Viên có chút thổn thức, tên thật hay, mùi hương dễ chịu, còn là một

chuyện xưa thê lương. Hương thơm lượn lờ, dần dần làm cho nàng có chút

buồn ngủ. Vòng tay hắn dài rộng mà ấm áp, đây là chỗ trở về của nàng.

Hôm sau, thánh chỉ của hoàng thượng hạ xuống, Triển Ẩn được phong làm Hữu Vệ tướng quân.

Ngày thứ hai, Triển Khả Khải thu thập hành lý, đến đón A Viên đưa vào hành cung.

A Viên đứng ở trong phòng ngủ của Triển Ẩn, lại có chút lưu luyến không

nỡ. Mấy ngày ở đây, có hơi thở của hắn quyện chặt, cũng có tâm sự bối

rối mà ngọt ngào của nàng. Bát hương trên bàn, còn có tro tàn của tương

tư xa.

Triển Ẩn ôm nàng không buông, thấp giọng nói: “Nàng ở trong hành cung, nhớ chiếu cố bản thân mình. Ta rất nhanh sẽ trở về.”

A Viên lo lắng nhìn vẻ mặt hào hứng của hắn: “Chàng mọi sự phải cẩn thận.”

Hắn dường như tuyệt không lo lắng cho chính mình, thoái mái vô sự nói:

“Được, chờ ta trở lại, chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau.”

A Viên ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ta sợ nhất là đánh giặc, mới

trước đây vừa nghe nói phụ hoàng định xuất chinh, liền bị dọa khóc.”

- “Nha đầu, hiện tại là thái bình thịnh thế. Thủy tặc chỉ là loại giặc

cỏ, sao có thể đem ra so sánh với hoàng thượng. Đối thủ của hoàng thượng năm đó đều là các nước kiêu hùng, còn có Bắc Yến.”

- “Dù sao cùng đều là gươm đao không có mắt, ta thực sợ hãi, chàng nhất định phải bình an trở về.”

- “Ta biết. Nàng nhớ mang theo tương tư xa, đến lúc nhớ ta không ngủ được thì đem ra dùng, nằm mơ nhất định cũng phải mơ thấy ta.”

A Viên bị hắn nói đến ngượng n


80s toys - Atari. I still have