
ốt cuộc vẫn là nữ tử, khí lực rất yếu, lảo đảo một cái không
đỡ nổi, Kế Diêu ngã xuống lại ngồi trên đùi của nàng.
Kế Diêu
nhất thời buồn bực, đầu óc ong ong cả lên, lại không thể phát tác, vội
vàng nói: “Ngươi mau chút đập vào hai vai ta, đem huyệt vị cởi bỏ.”
Tang Quả luôn luôn tâm cao khí ngạo, nàng thuận cả hai tay, nhưng tay trái
đặc biệt nhạy hơn rất nhiều so với người thường, cho nên đối với từ “Một tháng” trong miệng Kế Diêu cực không phục, vì thế nàng đột nhiên ra tay muốn cho Kế Diêu kinh dị, không nghĩ tới, cư nhiên nàng một kích tất
trúng. Sự việc phát sinh bất ngờ, nàng cũng vừa thẹn vừa vội. Nàng luôn
giữ mình trong sạch, đừng nói cùng nam tử tiếp xúc, ngay cả một cái liếc mắt nàng cũng lười, trước mắt lại bị Kế Diêu ngồi trên hai chân, nàng
ngồi dưới đất, nhất thời sắc mặt phi hồng, vội vàng vươn tay đánh vào
hai vai hắn.
Kế Diêu được giải huyệt, lập tức đứng dậy, xoay người thở phào. Chờ hắn đứng thẳng, mi mắt vừa nhấc, giật mình đứng sững.
Trước cửa phòng có ba người đang đứng, Thư Thư, Tiểu Chu, còn có Tiểu Từ.
Thư Thư cùng Tiểu Chu đều là vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin. Mà Tiểu Từ,
sắc mặt nàng trắng như tuyết, ánh mắt mờ mịt đau đớn khổ sở.
Hắn vội vàng đến bên cạnh Tiểu Từ, gấp giọng nói: “Ngươi đừng hiểu lầm.”
Tiểu Từ cười khổ: “Ta không hiểu lầm.”
Kế Diêu vội vàng giải thích: “Ta dạy nàng chiêu ra tay lật lọng, muốn nhờ
nàng trên đường trở về giúp ta châm cứu trị liệu. Tiểu Từ, ta thật sự
không chờ được nữa. Chúng ta ngày mai phải đi.”
- “Phải không,
cho nên, ngươi tới dùng mỹ nam kế.” Tiểu Từ lời nói nhẹ nhàng, rõ ràng
chua xót đến khắc cốt ghi tâm, nhưng trong giọng nói của nàng lại không
có một tia ghen tuông, vẻ mặt cũng chỉ hơi hốt hoảng sau khôi phục bình
tĩnh. Thái độ không đếm xỉa như vậy làm cho Kế Diêu có chút kích động,
hắn tình nguyện nàng nổi giận, ăn dấm chua, cũng không muốn thấy nàng
như vậy. Tiểu Từ như vậy làm cho hắn cảm thấy xa lạ, không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, dỗ dành như thế nào.
- “Tiết cô nương.” Kế Diêu quay đầu, muốn xin sự giúp đỡ.
Tang Quả đứng ở đó, trên mặt đỏ ửng còn chưa tan. Nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Kế Diêu, lại nhìn Tiểu Từ, thản nhiên nói: “Có cái gì cần giải
thích. Không tín nhiệm, còn thành thân làm gì? Ta không có gì muốn nói,
ngươi xem, nguyện ý tin sẽ tin, không muốn tin thì có giải thích nhiều
cũng vô dụng.” Nói xong, nàng phất váy dài, lập tức bước ra khỏi phòng.
Thư Thư nhíu mày, theo sau.
- “Tang Quả, vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
- “Như ngươi nhìn thấy.” Nàng một bụng ủy khuất, lại vẫn cố tỏ ra kiên cường không muốn giải thích.
- “Tang Quả, ngươi tính tình này.” Thư Thư thở dài, muốn nói lại thôi.
- “Tính cách ta tự nhiên không làm cho người ta thích. Không bằng vị Tiểu Từ cô nương kia. Ngươi cũng thích nàng, đúng không?”
Thư Thư ngẩn ra, đạm nhiên nói: “Đó là việc của ta.”
Tang Quả mắt lạnh ngoái đầu nhìn lại, cũng lạnh nhạt cười: “Ta không có hơi
sức đâu đi để ý, ngươi thích ai là chuyện của ngươi, cùng ta có quan hệ
gì đâu?”
Tiểu Chu cũng đuổi theo tới, cười làm lành: “Tiết cô nương, phiền toái ngươi nói với Tiểu Từ một tiếng.”
Tang Quả đột nhiên lạnh lùng nói: “Ta nói cái gì? Ta làm sai cái gì sao?
Nàng thà tin những gì mắt thấy, lại không muốn tin vào tâm của chính
mình. Nàng nếu không tin hắn, không lấy chồng là tốt rồi.”
Tiểu
Chu sững sờ nhìn Tang Quả, trợn mắt há hốc mồm. Nữ nhân như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, xinh đẹp lại ngang ngược như thế.
Hắn giậm chân, quay đầu trở về, tưởng có thể giúp Kế Diêu giải vây, đáng
thương Kế thiếu hiệp, người khác không biết, nhưng là hắn biết, từ nhỏ
đến lớn, hắn chỉ loanh quanh không phải Thiếu Lâm thì là Võ Đang, nhận
thức nữ nhân cùng lắm chỉ được dăm ba người. Bây giờ, còn bị đưa lên cửa đập bể hoa đào, rõ thật là tai bay vạ gió.
Vào cửa, chỉ thấy Kế Diêu một câu một câu giải thích, mà Tiểu Từ vẫn không vui không giận, không nói một lời.
Tiểu Chu đồng tình nhìn Kế Diêu nói: “Huynh đệ, công phu điểm huyệt này nam
nữ làm thế nào truyền thụ, ngươi chọt chọt ta, ta chọt chọt ngươi, kia
còn không phải mạo phạm con gái nhà người ta sao, huynh đệ ngươi cả đời
thông minh, cũng có lúc hồ đồ nha.”
Kế Diêu trừng mắt nhìn hắn một cái, Tiểu Chu này, thật là càng nói càng thêm phiền a.
- “Tiểu Chu, ngươi đi nấu cơm đi.” Kế Diêu cắn răng nói.
- “Được, được.” Tiểu Chu bất đắc dĩ đi ra ngoài, rất kỳ quái, Tiểu Từ
nhìn như hồn nhiên rộng rãi, như thế nào ăn dấm chua vào cũng khó đối
phó như thế? Đáng thương Kế thiếu hiệp, mồm mép đều mất sạch, nàng cư
nhiên một chữ cũng không nhả. Một chữ tình, quả nhiên lợi hại.
Kế Diêu mắt thấy mọi người rời khỏi, nâng cằm nàng lên nói: “Tiểu Từ, ngươi chẳng lẽ không tin ta?”
- “Kế Diêu, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Tiểu Từ bỗng nhiên mở miệng, lại là một câu không liên quan gì đến chuyện này.
Kế Diêu bất đắc dĩ đứng lên, một tay ôm lấy nàng, nàng cũng không kháng
cự, tùy ý hắn ôm nàng trở về phòng ngủ. Hắn buông nàng, cẩn thận đắp
chăn, buông màn, buồn bã đứng ở ngoài trướ