
m nữ say khướt trước mắt mình, trong lòng từ từ dâng lên cảm giác ghen tuông mà cô không thích.
Cô muốn giết chết người đàn ông này, càng muốn chặt đứt tay cô gái không an phận kia.
“Nhà tôi chỉ cần có đứa trẻ ra đời, sẽ xin đại sư tới coi bói. Cô biết không? Tôi là mệnh phú quý, nhưng lại quá đào hoa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mệnh phú quý, muốn hoá giả phải tìm một người có thể phá hỏng số mệnh này.” Anh duỗi ngón tay chỉ cô “Cô ấy, chính là người đó, chỉ cần cô ấy bên cạnh tôi, tôi sẽ không có mệnh đào hoa.”
“Vậy ư? Vậy em là cái gì?” Cô gái chỉ mình. Cô dù sao cũng coi là một đoá hoa đi!
“Đúng vậy! Cô là cái gì?” Mắt Đông Lôi mơ màng nhìn cô gái mình ôm, chỉ biết tối nay mình đi quán bar uống rượu, cô ta liền về cùng anh.
Nhưng bất kể cô là cái gì, anh đều không để ý, người anh để ý là cô gái đang im lặng kia, làm cho anh cảm thấy mình cuồng bị phụ nữ ngược đãi.
Mặc dù mặt nhìn khó coi, mặc dù không tốt nhìn anh, nhưng vừa nhìn thấy điểm phấn hồng nhỏ nhỏ của Khả Na hơi mờ dưới đồ ngủ mỏng manh, cả người anh đều nóng lên.
Tựa như thường ngày, cô cao cao tại thượng như nữ vương, cô không cần làm gì cũng có thể khiến anh dục hoả khắp người, mất đi kiêu ngạo tự tin cùng lý trí.
Yêu nữ này, cô thật đáng giận!
“Em nhìn đi, bây giờ anh có hoa đào, mau tới chém đi! Em không được quên ông nội anh đã cho em cùng em gái ăn ở cùng học hành tại đây, em không phải nên làm tròn trách nhiệm sao?” Rõ ràng một khắc tinh tới tiêu tiền, đặc biệt khắc chế mệnh đào hoa của anh, tại sao lại cao ngạo hơn cả anh?
Anh nghĩ muốn hôn cô, cô nên vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa dịu dàng phối hợp, mà không phải mỗi lần đều cự tuyệt anh, khiến anh tức muốn chết.
Mà đáng chết, anh tựa hồ không sợ mình tức đến chết, ngược lại càng muốn nhiều hơn.
Rõ ràng cô cũng muốn anh, coi như thái độ cô luôn lạnh như băng, thế nhưng khi anh hôn cô, thân thể mềm mại tự động dính sát kia không lừa được người, hơn nữa cánh tay nhỏ bé của cô còn không an phận sờ loạn sau lưng anh……
Anh biết cô cũng muốn anh, tại sao còn phải nói dối, giả vờ dè dặt? Hay nghĩ muốn chơi trò gì?
Bất kể như thế nào, cô đều thành công.
Nhất là bây giờ, cô cao cao tại thượng như nữ vương kiêu ngạo, anh càng muốn đánh về phía cô, bừa bãi phóng túng dục vọng của mình.
“Chém hoa đào? Thật là mê tín! Có thật cô ấy ở cạnh anh, có thể phù hộ anh mệnh phú quý? Vậy em cũng phải tìm một người mới có thể giúp em có số mệnh giống anh à?”
“Không tìm được, cô gái này có số mệnh ít người có, cô ấy không đào hoa.”
“Không đào hoa không phải chứng tỏ không có đàn ông yêu sao? Thật thê thảm đó! Vậy em không cần không có đào hoa, em muốn rất nhiều rất nhiều đào hoa, như vậy mới gọi là con gái a!”
Cô gái ghê tởm này, ở đây nói xằng nói bậy cái gì vậy? Khả Na rất muốn xông tới nắm lấy tóc cô ta, sau đó đem cô ta từ thân thể người đàn ông đáng ghét kia ra, ném ra ngoài, nhưng cô vẫn không có di động, chỉ là hô hấp càng trở nên dồn dập.
Đông Lôi nhìn gương mặt Khả Na đỏ ửng, hai vú cô kịch liệt phập phồng lên xuống, anh cảm thấy thân thể cũng bị tỉnh lại.
Luôn dễ dàng như vậy, anh có thể ở trước mặt cô biến thành cầm thú, thật là khiến người ta khó chịu.
“Nếu như anh muốn về phòng mình, tại sao lại tới phòng em?” Khả Na cuối cùng cũng tìm lại thanh âm của mình, cứng rắn nói.
Cô nghĩ muốn cầm áo khoác lên người, rồi lại sợ cử động như vậy sẽ khiêu khích người đàn ông này, anh nhìn chăm chú để cô có phản ứng, mà cô cũng hy vọng, chính là để anh phát hiện nội tâm cô đang khát vọng,cho nên anh không thể làm gì khác hơn dùng tay ôm ngực, như vậy ít nhất có thể cho mình một chút cảm giác an toàn
“Cô nghe đi, một người làm nói chuyện có giọng nói như vậy sao?” Anh còn cùng cô gái bên cạnh càu nhàu, một chút thể diện cũng không cho Khả Na.
Khả Na mở to mắt, không tin điều mình vừa nghe được. Cái gì người làm? Người đàn ông này uống rượu hồ đồ luôn rồi sao?
“Cũng chỉ là một người làm mà thôi, để em thay anh dạy dỗ cô ta.” Nói xong, cô ta đưa tay muốn đánh Khả Na, lại bị Khả Na tránh được.
Cô gái say khướt kia cũng không khác, một cái tát không được, cả người lắc lư mấy bước, không có chú ý, bước chân giẫm hụt, liền ngã ngồi trên mặt đất, chậm rãi trượt chân trên thảm trải sàn rồi lăn ra ngủ.
“Hàaa…! Đơn giản như vậy đã say rồi, còn muốn làm phụ nữ của tôi?”
Nhìn Đông Lôi cũng rất nhếch nhác, còn cười cô gái kia. Khả Na tức giận muốn giết người, nhưng cô chỉ có một mình làm sao có thể mang hai người say rượu này đi?
Cô thật sự bắt mình nhẫn nại, sau đó cầm lên chăn bông cùng gối của mình liền hướng cửa phòng đi, lại bị anh say lảo đảo bắt được mánh khoé.
Khả Na thấy hết sức kinh ngạc, anh rõ ràng đã say, còn có thể bắt cô chuẩn xác như vậy.
“Muốn trốn? Em lại muốn chạy trốn, em cho rằng em có thể thoát sao?”
“Tư Mã Đông Lôi, cái đồ say xỉn này, anh biết mình đang làm gì không? Nếu như bị ông nội anh biết anh không những uống rượu mà còn mang con gái về nhà, ông sẽ tức giận, còn rất đau lòng?”
“Vậy còn em? Chẳng lẽ em không tức hoặc thương tâm sao? Chẳng lẽ không ghen chút nào sao?”