Polly po-cket
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323043

Bình chọn: 10.00/10/304 lượt.

hướng về phía Văn Sơ, hắn lơ đãng đảo mắt qua cô.

“Món ăn ở đó ngon không? Cậu mặc thành thế này có vui không? Nóng hay không nóng? Cậu làm thuê?” Công chúa như cuốn sách mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi Lỗ Như Hoa dồn dập.

Cô không dám mở miệng, theo bản năng lại nhìn về phía Văn Sơ.

“Ha ha, gấu trúc thích cậu! Cô nàng đang nhìn chằm chằm vào cậu kìa!” Trong đám người có một người bỗng nhiên chỉ vào Văn Sơ cười phá lên, “Làm sao mà cậu đến đâu cũng dụ dỗ người ta vậy chứ?”

“Đừng nói bậy, anh Văn Sơ có bạn gái rồi.” Công chúa trả lời thay.

“Đúng rồi, Văn Sơ, khi nào thì giới thiệu bạn gái cho chúng tôi, a...... Dáng người không đến nỗi béo như con gấu trúc kia chứ, ha ha! Nói lại, họ tạo dáng cho con gấu trúc này thật buồn cười, mấy người buôn bán xem ra thật biết cách quảng cáo.”

“Văn Sơ, bạn gái cậu như thế nào? Cô ấy thích môn thể thao nào? Thích trượt tuyết chứ?”

“Văn Sơ lựa chọn thì đương nhiên phải là cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, làm sao có thể khác được?”

Đám người náo nhiệt anh một lời tôi một câu ồn ào khắp cả một khu vực, không ai chú ý, “gấu trúc” đã tập tễnh bước tới bậc thang ngoài của, bỏ đi.

Văn Sơ từ đầu đến cuối không mở miệng, vô thức nghe bạn bè đùa giỡn, hắn vẫn cầm di động, không ngừng gọi vào máy của Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa ở đâu? Đang làm công việc gì? Hắn rất muốn hỏi cô có thời gian không, hắn rất muốn giới thiệu cô với bạn bè hắn, nhưng vì sao cô vẫn không nhận điện thoại......

Lỗ Như Hoa gần như bỏ chạy khỏi nơi đó, nhưng cô không dám đi quá nhanh, sợ cử chỉ vội vã của mình càng làm đám người kia giễu cợt.

Cô thừa hiểu họ cười cũng là bình thường, không chỉ họ, khi cô vừa mặc bộ áo nhồi bông gấu trúc này, nhìn vào gương cũng cười tới nửa ngày. càng biết dù họ cười, nhưng cũng cũng không có ác ý gì, nhưng ...... Cô vẫn cảm thấy trong lòng khổ sở, là vì Văn Sơ cũng ở đó sao?

Vì cô là người làm thuê?

Làm thuê có cái gì đáng xấu hổ?

Cảm giác khổ sở của cô, có lẽ không phải vì những lời cười nhạo của người khác, mà là...... Bản thân cô đã bắt đầu để đến sự giễu cợt của họ, thứ cảm giác để ý này, mười chín năm qua cô chưa từng có. Thật ra khi yên lặng suy nghĩ lại, cô phải thừa nhận cơn giận dữ cô trút lên Dạ Nhiên hoàn toàn không có căn cứ, nhưng ...... Cuối cùng lý trí của cô đã biến đi đâu? Chẳng lẽ thật sự như lời anh ta nói, bản thân cô đã thay đổi: Vừa vô lý lại vừa mẫn cảm sao?

Trước khi bước xuống bậc thang, dù mặc bộ trang phục gấu trúc, Lỗ Như Hoa cũng không thấy bị cản trở lắm, vì lúc ấy Văn Sơ đang ngồi ngay sau cô. Nhưng lúc này, cô như thấy bước chân mình như loạng choạng đi nhiều, dường như những bậc thang dài đến vô tận, đi thế nào cũng không hết, bộ đồ liền quần quá dày, quá oi bức, quá nóng, cảm giác cảm giác hít thở không thông làm cho Lỗ Như Hoa càng thêm bực bội và rối bời. Bước chân rối loạn, thân mình cũng không vững, mắt thất thểu nhìn tới hai bậc thang cuối cùng, không biết là do vấp một chân hay là do xúi quẩy, tóm lại, không đợi Lỗ Như Hoa kịp ý thức, bàn chân gấu “dầy cui” đã trượt trên bậc thang, cả người ngã dúi, cái đầu gấu trúc thật lớn cũng theo quán tính rơi ra, lộ ra gương mặt.

May mắn, cái áo dầy mô phỏng hình gấu trúc đang mặc trên người đủ dày; may mắn, bậc thang chỉ còn hai nấc cuối cùng; may mắn, Lỗ Như Hoa không hét lên vì hoảng sợ, và may mắn lớn nhất, bọn Văn Sơ đang ngồi ở khu nghỉ chân trên kia, không nhìn thấy sự chật vật của cô......

Lỗ Như Hoa nôn nóng đứng lên, nhặt cái “đầu” nhanh chóng kiểm tra, may mà không dơ. Nhưng xấp tờ rơi quảng cáo cho nhà hàng đã bay toán loạn, tản đi khắp nơi, cô vội chạy tới gom “tàn cục”! Vừa ngồi xuống nhặt lên mấy tờ, một người đã đứng chặn trước mặt, Lỗ Như Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu...... Dĩ nhiên là Dạ Nhiên.

Đầu óc cô rối loạn, Dạ Nhiên đột ngột xuất hiện ở đây, làm cô cảm thấy chật vật hơn cả khi cô nhìn thấy Văn Sơ.

Dạ Nhiên dường như rất thong dong, gương mặt nhẹ bẫng, dường như đang giễu cợt Lỗ Như Hoa. Và, đến một khoảng thời gian rất dài sau này, cô cũng không thể hiểu tại sao lúc ấy cô lập tức nổi giận đùng đùng, mất hết lý trí, mất cả phán đoán.

“Khó trách mới sáng sớm đã có một công việc tốt dâng đến tận miệng, các người mua cả lão Vương luôn rồi sao? Sắp đặt cho Văn Sơ xuất hiện ở đây là cố ý sao? Tôi không trộm không cướp không giết người phóng lửa, các người tưởng có tiền là giỏi lắm sao?” Cẳng chân Lỗ Như Hoa âm ỉ đau, tim càng đau hơn, trực giác nói với cô mọi sự “trùng hợp” này đều là Văn Lược Ngữ an bài, mà bố trí mọi thứ phải là người đang lấy danh nghĩa “phản diện” xuất hiện trước mặt cô - Dạ Nhiên!

Sự hoài nghi của Lỗ Như Hoa không phải không có lý do. Thứ nhất, tiền công làm việc hôm nay gần như gấp đôi so với bình thường. Văn Sơ lại chưa từng đề cập đến chuyện hắn có bạn bè nước ngoài mới về trong hai ngày gần đây, bỗng nhiên xuất hiện một tốp, mà Văn Sơ lại còn dẫn nhóm bạn bè này xuất hiện ở nơi cô đang làm việc, trên đời này có chuyện khéo vậy sao? Theo bản năng, cô nhìn lên phía trên, bọn Văn Sơ không thấy xuất hiện, có lẽ không biết gì về chuyện xảy ra bê