XtGem Forum catalog
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322514

Bình chọn: 9.00/10/251 lượt.

trong chai lọ hộp bình đủ hình đủ kiểu, thật là cái gì cũng có.

“Đây là cái gì…?” Văn Sơ lấy ra một món đồ có hình dáng giống một chiếc đèn pin nhỏ.

“Máy đề phòng bị hãm hiếp, khuôn viên trường S có diện tích lớn như

vậy, buổi tối đi đường nên cẩn thận, nhưng mà cái này cậu không cần mua

đâu, mình chuẩn bị sang bên ký túc xá nữ bán.” Lỗ Như Hoa cười cười trả

lời.

“Hừ!” Văn Sơ liếc Lỗ Như Hoa một cái: “Cái này cô cũng chẳng

cần dùng đến đâu, nhìn từ mọi phía đều không nhìn ra cô là con gái”.

Lỗ Như Hoa hơi nhướng mắt lên…

“Còn đây là cái gì?” Văn Sơ có vẻ choáng váng, hai ngón tay nhón một cái hộp nho nhỏ.

“À… chẳng có gì.” Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng hơi đỏ mặt, giật cái hộp

quăng vào trong ba lô, là bao cao su, chỉ dành bán buổi tối ở phố quán

bar thôi, không để ý nên mới lẫn vào trong đống đồ bán ở trường. Rốt

cuộc thì Lỗ Như Hoa vẫn là nữ sinh, cô không muốn bất kỳ ai biết mình

bán cả thứ này, nhất là khi người đó lại là bạn cùng phòng của cậu em

trai.

Văn Sơ không để ý đến vẻ ngượng ngập trên gương mặt Như Hoa,

tuy cũng hơi bất ngờ với sự xuất hiện của hộp bao cao su, nhưng ở các

trường học nước ngoài thì chuyện đó cũng là bình thường. Hắn chỉ là rốt

cuộc cũng hiểu được tại sao cái ba lô này lại to đến thế, liền cảm khái

ngả người vào Lỗ Như Hoa, kề sát tai cô thì thầm: “Rốt cuộc thì còn thứ

gì mà cô không mang bán?”.

Lỗ Như Hoa lại hiểu nhầm ý của cậu ta,

lập tức khoác ba lô lên vai, cảnh giác nhảy ra xa một bước dài, trầm

giọng trả lời: “Xin quan khách hãy tự trọng, tiểu nữ chỉ bán đồ chứ

không bán thân”.

Văn Sơ lại muốn điên tiết lên, nhìn Lỗ Như Hoa một cái ra tấm ra món, một câu trả lời quá đáng thất vọng. Hắn liền cố ý

thở dài một tiếng và quay lưng bỏ đi, tiện tay vẫy mấy cái rồi thả lại

một câu: “Bất kể cô bán cái gì, hy vọng cô vĩnh viễn đừng bao giờ xuất

hiện trong tầm mắt tôi lần nữa”.

Lỗ Như Hoa nheo mắt lại… Bất kể

trong lòng cô cứng rắn kiên cường ra sao, nhưng bị một cậu bạn học xa lạ đẹp trai chế giễu như vậy, vẫn có chút tổn thương lòng tự tôn mà bốc

hỏa lên đầu. Cô không nhịn được, huơ huơ nắm đấm về phía cái lưng của

Văn Sơ, lòng lại nảy ra một ý, liền móc ra chiếc điện thoại, bấm chế độ

chụp ảnh, chụp tanh tách Văn Sơ mấy tấm.

He he, được đấy! Lỗ Như Hoa ngắm nghía mấy tấm ảnh có thể coi là khá rõ ràng, cười đắc ý.

Tìm nhanh chỗ nào ăn trưa phát! Các tân sinh viên trường S đến báo danh đã bắt đầu nhiều lên. Văn Sơ lòng chán ngán cực độ, rảo vài vòng qua

những con đường rợp bóng cây, chỉ thấy khắp nơi toàn người là người.

Trong trường cũng có những gian hàng bán đồ dùng linh tinh, sách cũ, thẻ điện thoại và các điểm chiêu mộ thành viên cho các câu lạc bộ của

trường. Nhưng hoạt động của các gian hàng này khá chậm, đúng ra nên học

theo cái cô Lỗ Như Hoa gì đó, đến tận nơi mà bán. Ầy… sao tự nhiên lại

nghĩ đến cô ta cơ chứ.

Quả nhiên là rất vớ vẩn.

“Đẹp trai chưa kìa… Vừa cool vừa đẹp trai!” Mấy cô nữ sinh cài biển

tên đứng cạnh chiếc bàn vừa “thì thầm” thán phục vừa hích nhau chỉ trỏ

Văn Sơ, mắt liếc loang loáng.

Văn Sơ quay sang, hướng về phía nụ

cười của các cô, khẽ gật đầu một cái đúng kiểu cách quý ông lịch sự, lại nhận về những xì xào mới…

Văn Sơ vẫn giữ nguyên nụ cười, bỏ đi.

“Bạn ơi, xin hỏi lĩnh đồ tập quân sự ở đâu nhỉ?” Mấy cô sinh viên mới

lẽo đẽo đi theo Văn Sơ một đoạn đường, mãi mới có một cô có gan sán đến

tiếp cận, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa đi lĩnh nên cũng không rõ đường lắm.” Văn Sơ lịch sự trả lời.

“Thế… hay là cùng đi nhé! À… ý mình là chúng ta đều mới đến cả, nên giúp đỡ lẫn nhau.” Cô gái đỏ mặt, nói ngọt ngào.

“Nhưng mà biết làm thế nào? Tôi bây giờ vẫn còn chút việc, hay là hẹn

một giờ nào đó đi, bốn giờ chiều đợi ở đây được không?” Văn Sơ nhíu mày, nhìn đồng hồ đeo tay, tỏ vẻ xin lỗi.

“Được, được.” Mấy cô nữ sinh được lời như cởi tấm lòng, gật vội gật vàng trả lời.

“Rồi, tạm biệt!” Văn Sơ lịch sự chào, quay người bước đi.

Ngay lúc rời đi, nụ cười trên gương mặt lập tức tắt ngóm, hắn trầm giọng lẩm bẩm: “Chỉ có thằng ngu mới đến”.

Cái trường đại học chán ốm, lũ sinh viên chán ốm, ngày khai giảng càng chán ốm.

Về ký túc thôi!

Năm bảy lần rẽ mới về đến khu C, lên lầu đẩy cánh cửa phòng 205, Văn Sơ ngạc nhiên thấy bốn chiếc va li da quăng bừa bãi của mình khi nãy đã được sắp thành một hàng thẳng tắp gọn gàng, còn giường số bốn và trên

bàn sách thì trải đầy hành lý và đồ dùng.

Sinh viên ở giường số bốn đã đến rồi? Văn Sơ vô thức quay đầu nhìn tấm bảng gắn trên cửa phòng: Giường số bốn, Lỗ Tự Ngọc.

Lỗ Tự Ngọc… Lỗ Tự Ngọc… Sao nghe quen quen ấy nhỉ? Văn Sơ nghĩ ngợi một lát, ngờ ngợ hình như mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi.

“Reeeng…” Chiếc điện thoại bàn trong phòng ký túc ré lên một âm thanh chói tai.

Văn Sơ giật bắn mình, lòng nghĩ thầm cái điện thoại ký túc này mới thật phấn chấn làm sao chứ, đoạn bước tới nhấc ống nghe, “A lô?”.

“Ơ… tôi tìm Lỗ Tự Ngọc.” Cái giọng con gái trong ống nghe này cũng quen quen nữa.

“Lỗ Tự Ngọc… bạn định hỏi người ở giường số