Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325864

Bình chọn: 10.00/10/586 lượt.

t quân mạt chược kia lên, đồng thời đẩy mười ba quân bài của mình ngửa ra.

“Ù!”

Mặt Kỷ Vân Chi càng thêm sa sầm lại. Không phải vì mất tiền, mà chủ yếu là vì mất mặt.

“Tiếp ván nữa!”

...

“Cửu sách!”

“Đợi đã!”

“Cậu ù?”

“Nhìn nhầm!”

...

“Thất sách!”

“Á!”

“Sao?”

“Không sao.”

...

Còn lại một quân bài cuối cùng, đến lượt Kỷ Vân Chi lấy. Anh ta oán giận: “Em bị anh bức phát điên mất rồi. Cho anh luôn đấy!”.

Nói xong, anh ta đưa quân lục sách trong tay cho Tần Sở.

Tần Sở nhận lấy quân bài, mỉm cười tao nhã: “Vậy à? Thế thì cảm ơn cậu! Có quân bài này nữa là đủ bộ rồi. Ù nhé!”.

...

Lập Hạ từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ. Đương nhiên rồi, vì người mất tiền đâu phải là cô?

Bạch Ly cũng không nói chuyện nhiều trong lúc chơi bài, chỉ đôi lúc tỏ vẻ thất thần.

Sau đó, Tô Mạch phát hiện, mấy lần Bạch Ly ra quân đều là những quân mà Tần Sở đang cần. Nhưng Tần Sở chẳng có biểu hiện gì khác lạ, thậm chí là quân cuối cùng, anh cũng chỉ thản nhiên ù bài. Tô Mạch cảm thấy có phần khó chịu.

Bất ngờ, cửa phòng được mở toang. Chu Gia Ngôn và Bạch Lâm cùng nhau đi vào.

Chu Gia Ngôn tươi cười nói với Tô Mạch: “Tớ đang thắc mắc không biết diễn viên chính chạy đi đâu, hóa ra là trốn trong này!”.

Ngay lập tức, tên họ Kỷ điên khùng kia lại gọi Chu Gia Ngôn ngồi xuống chơi cùng.

Chu Gia Ngôn nhìn quanh một lượt rồi quay sang Kỷ Vân Chi, đáp với vẻ tự nhiên: “Hình như không có chỗ cho em”.

Lập Hạ vội vàng đứng dậy: “Tớ không chơi nữa, cậu vào thay đi!”.

Chu Gia Ngôn không từ chối, thong thả bước đến ngồi xuống cạnh Kỷ Vân Chi. Bạch Lâm cũng đi theo, ngồi giữa Chu Gia Ngôn và Bạch Ly, sau đó cô nàng còn quay sang bên cạnh gọi một tiếng: “Chị!”.

Tô Mạch và Lập Hạ sững sờ đưa mắt nhìn nhau. Hai người họ quả nhiên là chị em tốt hoạn nạn có nhau! Ngay cả tình địch cũng chung một nhà.

Phải đến giữa ván mạt chược, thế chân vạc mới được hình thành. Tần Sở và Chu Gia Ngôn mặt mày hớn hở, còn Kỷ Vân Chi thì thua thê thảm. Cuối cùng, anh ta giận dỗi như trẻ con, quyết định không chơi nữa: “Không chơi nữa, không chơi nữa! Mấy người mang theo gia quyến nên cướp hết vận may của người khác rồi!”.

Tần Sở cười cười, quay sang bắt chuyện với Chu Gia Ngôn: “Có quay lại Anh nữa không?”.

“Học nhiều loạn óc!”

“Ở lại giúp việc làm ăn cho gia đình à?”

“Em không thích bị người khác bàn tán về cuộc sống của mình.”

Tần Sở gật đầu tán thành: “Hiện tại Tần Thị đang thiếu một chân tư vấn luật, có hứng thú không?”.

Chu Gia Ngôn vẫn duy trì bộ dạng điềm tĩnh: “Em không có kinh nghiệm làm việc, tự dưng vào Tần Thị thì không hay cho lắm”.

“Anh biết khi còn ở Anh, chú đã từng làm thực tập sinh ở văn phòng luật L&X. Lúc đó có một vụ kiện rất hóc búa khiến mọi người phải đau đầu. Nhưng cuối cùng một thực tập sinh như chú lại tìm ra kẽ hở luật pháp. Vụ kiện đó đã ầm ĩ một thời.”

Đến đây, Bạch Lâm rốt cuộc không im lặng nữa: “Đúng thế, có mấy văn phòng luật đã nhiệt tình mời Chu Gia Ngôn đến làm việc. Nhưng vì ông nội sinh bệnh nên anh ấy mới quay về”.

Nghe hai chữ “ông nội” thốt ra từ miệng Bạch Lâm, Tô Mạch trợn tròn mắt. Cháu gái như cô còn cảm thấy gượng gạo mà một người ngoài lại có thể gọi trơn tru đến thế. Cô ta mới gặp người nhà họ Chu được mấy ngày chứ? Nói về gia thế, Bạch Lâm tuy là con cháu dòng dõi Nho học, nhưng nếu đem so sánh vẫn kém nhà họ Chu một bậc. Vì thế mà Hoa Hội cũng chưa hoàn toàn ưng ý về Bạch Lâm, thậm chí còn gây khó dễ cho cô nàng ngay trước mặt Chu Gia Ngôn.

Vấn đề đến làm việc ở Tần Thị đã được ấn định, lúc này Kỷ Vân Chi mới lên tiếng: “Mọi người ở lại nói chuyện nhé, tôi đưa Lập Hạ ra ngoài đi shopping”.

Tô Mạch lo lắng cho Lập Hạ nên đòi đi cùng nhưng Tần Sở đã ngăn cô lại. Chu Gia Ngôn không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hai người họ cho đến khi mất hút.

Rẽ vào góc khuất, Lập Hạ liền tách ra khỏi Kỷ Vân Chi. Anh ta cũng chủ động buông tay, nói: “Thấy em đau khổ thống hận như thế nên anh mới đưa em ra ngoài thôi!”.

“Ai đau khổ? Ai thống hận? Anh đi chết đi!”

Mắng xong, Lập Hạ hùng hổ đi thẳng về phía cửa lớn khách sạn. Cảnh tượng này thật giống với những gì xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Chu Gia Ngôn. Cả hai lần, cô đều vì một người mà trốn chạy trong bộ dạng chật vật.

Kỷ Vân Chi theo sau Lập Hạ. Anh thấy cô hấp tấp va vào người khác, bị người ta mắng, rồi lớn tiếng cãi lại. Được một đoạn, cô cởi giày cao gót ra, xoa xoa bàn chân, sau đó lại xỏ vào đi tiếp. Anh chứng kiến tất cả, nhưng không gọi cô.

Trời mỗi lúc một tối, Lập Hạ đi tới tận bờ sông mới dừng lại. Bấy giờ đôi giày cao gót đã bị cô xách trên tay, cô ngồi lên lan can bảo vệ, đung đưa đôi chân trần và ngắm nhìn những ánh đèn lung linh bên bờ đối diện. Kỷ Vân Chi ngồi cách đó không quá xa mà cô cũng không phát hiện ra.

Lựa chọn của em chỉ có thể là yêu anh, hoặc yêu anh nhiều hơn. Nhưng vì sao lựa chọn của anh lại nhiều đến vậy? Anh có thể yêu em, hoặc không yêu em.

Lập Hạ đột nhiên cảm thấy, Chu Gia Ngôn dường như cũng có nhiều lựa chọn như thế. Nếu tình cảm mà anh dành cho cô đủ chắc chắn, đủ kiên trì


Disneyland 1972 Love the old s