
sao dì lại muốn lấy ba mươi ba bông hồng trắng của cháu hay không?”
Nó lắc đầu……
“Bởi vì, trước kia chú Trung Vĩ cũng
dùng ba mươi ba bông hồng trắng đặt lời thề ước với dì, thề ba đời ba
kiếp cùng chung một chỗ. Mà dì và chú, kiếp này ước định có Bối Bối làm
chứng giám, cho nên Bối Bối mới gọi là “Bối Bối”.
Ánh mắt của thằng bé bỗng trở nên sáng ngời: “Bối Bối! ‘Bối’ là cả đời, ‘Bối’ đồng âm với ‘cả đời’!” (**)
“Đúng vậy, mà hoa hồng trắng có nghĩa
là: Anh xứng với em!” Vương Mỵ đem hoa hồng trắng đặt lại trên tay nó,
mỉm cười hứa với nó: “Chờ sau này cháu trở lại, dì cam đoan Bối Bối nhà
dì xứng đáng nhận được ba mươi ba bông hồng trắng của cháu.”
Có buổi tiệc nào là không tàn, nhưng đời người lại giống như một vòng tròn luẩn quẩn, đi một vòng lớn lại trở về điểm khởi đầu.
Giống như tình yêu của cô với Trung Vĩ, như tình bạn của cô và Thư Hinh, như vận mệnh của Thư Hinh và Danh Danh……
Vương Mỵ nắm chặt phong thư của Thư Hinh trong tay, nhìn Bối Bối ở bên cạnh còn không biết đã xảy ra chuyện gì,
hỏi: “Bối Bối, một chiếc cốc mới mua của con đâu rồi? Vừa rồi còn thấy
con cầm trên tay cả hai chiếc mà!”
Bối Bối mời mịt ngẩng đầu, suy nghĩ một
chút rồi vui vẻ trả lời: “Bối Bối đưa cho tiểu ca ca rồi! Bối Bối đem
cốc tặng cho tiểu ca ca!”
Đem cốc tặng?!
Vương Mỵ sửng sốt, nhìn con gái mỉm
cười, thuận tiện xé mở phong thư trên tay. Bên trong là một bức thư dày
đặc những chữ viết cùng với hai mươi vạn tiền mặt, giống như những cánh
hoa chậm rãi rơi xuống……..
Đoàn Huy choáng váng, cậu nhìn trên người Tỉ Hà Di chỉ quấn quanh một cái khăn tắm…
Lại quay đầu nhìn Bối Bối áo quần lộn xộn…..
Một lần nữa nhìn Tỉ Hà Di…….
Hoa tươi trên tay lập tức rơi xuống!
Tỉ Hà Di vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đoàn Huy….
Lại quay đầu nhìn Bối Bối đã hồn phi phách tán…..
Lại quay đầu nhìn Đoàn Huy đang ôm người phụ nữ của mình……
Thân thể căng cứng, mày nhíu lại!
Bối Bối nhìn Đoàn Huy….
Lại nhìn Tỉ Hà Di…..
Rồi lại quay sang Đoàn Huy…..
Nước mắt chảy thành sông!
┬┬_┬┬
Trong lòng cô đang rất muốn ngửa mặt lên trời hét: Địa Cầu rất nguy hiểm, hành tinh nhỏ bé mau phái phi thuyền
tới đón cô trở về đi!
Nữ nhân vật chính đúng là không thể sống a a a a a a a…….
Tỉ Hà Di đứng ở cửa phòng ngủ, Đoàn Huy
và Bối Bối hai người rối rắm đứng ở cửa ra vào, kính thủy tinh phản
chiếu bóng dáng ba người lóe lên ánh sáng mê muội…..
Trong lúc này, tại căn hộ nhỏ của Bối Bối, ba người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, mặt đối mặt nhìn nhau!
Không gian im lặng tới mức chỉ cần một
cây trâm rơi nhẹ xuống thảm cũng dễ dàng nghe thấy, luồng khí quỷ dị bao trùm, lạnh tới mức nước cũng đã muốn đóng băng!
“Xin hỏi, nơi này là tầng 3 phòng 701
sao?! Có phải Tỉ tiên sinh gọi cơm hay không?” Đột nhiên ở ngoài cửa
truyền đến một câu hỏi, thanh âm mang theo chút sợ hãi cùng run rẩy.
Cánh cửa chưa đóng lại có hai người mặc đồ phục vụ của nhà hàng nổi tiếng đứng ló đầu vào: “Chúng tôi mang cơm tới!”
>_<
Sớm không tới, muộn không tới, tại thời điểm này lại mang tới là sao?!
Bối Bối đầu óc lần nữa trở nên hỗn độn,
dùng sức thoát khỏi cánh tay của Đoàn Huy: “Hai người vào bằng cách nào? Muốn lên tầng phải có mật khẩu mở thang máy chứ?!” (Pup: ờ!~ lần trc Tỉ ca đưa Bối tỷ về nhà vào bằng cách nào ế?! o.0)
“Lúc đó có người lên tầng, chúng tôi
liền đi nhờ thang máy!” Nhân viên nhà hàng khóc không ra nước mắt, bọn
họ cũng không nghĩ gặp phải trường hợp như trước mặt a!
Bối Bối lại lần nữa ngửa mặt lên trời than thầm, may mắn của cô đã xuống đến cực hạn…..
Trong lòng yên lặng rơi lệ: Đúng là không để cho người sống yên ổn!
Người còn ở đây, cơm cũng đã mang tới, có thể nói chính mình không ăn nữa sao?!
Cô bất đắc dĩ để hai người vào cửa….
Hai người biết thân biết phận, đã đánh
vỡ một hồi gian tình căng thẳng, ho nhẹ cũng không dám ho một tiếng, cẩn thận mang đồ ăn đặt trên bàn phòng khách.
Trong đó còn có một người nhìn qua còn
rất trẻ, ánh mắt lướt qua Tỉ yêu nghiệt không mặc đồ, cổ tay run rẩy,
thiếu chút nữa đem đồ ăn đổ xuống. (Pup: Bậy nào!~ yêu nghiệt ca ca còn quấn cái khăn tắm kia kìa! Ai bảo ‘không mặc đồ’ đâu?! Người tự xưng Lâm mỗ kia quả thực quá khoa trương!)
Bị người bên cạnh hung hăng liếc một cái, ánh mắt cảnh cáo!
Người còn trẻ vội đem đồ mang tới đặt hết lên bàn, xong còn lấy tay che đi cái mũi….
Dù sao Đoàn Huy tuổi còn trẻ, ban đầu là tràn ngập tâm tư cùng nhiệt tình tới thăm người trong lòng, nhưng không nghĩ tới có thể chứng kiến một màn như vậy.
Cậu giận dữ nắm lấy tay trái của Bối Bối, tức giận nói: “Vì sao hắn lại ở trong này?!”
Đôi mắt to phủ đầy mây đen, thật giống
như đến bắt lão bà xuất tường tìm nam nhân, nón xanh tầng tầng lớp lớp
đội chật trên đầu. (‘xuất tường’ trong ‘hồng hạnh xuất tường’ & ‘nón xanh’ trong hình tượng người đàn ông đội nón xanh = bị cắm sừng) (Pup: thấy thế nào cũng không thấy Đoàn ca là đến trảo gian = = mà thấy giống tiểu tình nhân đau khổ phát hiện người yêu của mình quay lại với chồng
cũ ấy!~ khổ thân bị phụ bạc, mấy lời thề non hẹn biển bỗng biến thành
mây bay >.< Đo