Insane
Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323783

Bình chọn: 9.00/10/378 lượt.

ính là yêu nghiệt, Boss chính là Boss, đi đâu cũng thuận tay sai bảo mọi người!

#-.-

Bối Bối nhảy dựng lên, đi nhanh vào phòng khách, nhìn thấy Yêu nghiệt Boss đang cầm trên tay một khung ảnh.

Đến gần bên người hắn, cẩn thận nhìn

lên, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm xúc ấm áp, đó là ảnh lúc cô

hai mươi tuổi, bệnh tình của mẹ được cải thiện một chút, hai người cùng

nhau đi công viên.

Ảnh chụp khuôn mặt gầy yếu của mẹ, ngưng lại một khắc tươi cười, nhưng có ai biết người phụ nữ này đang ở đoạn

sinh mệnh cuối, chịu đựng bệnh tật dày vò nhưng vẫn lo lắng cho con gái

đâu vào đấy.

Nửa năm sau mẹ mất, để lại cho cô rất nhiều tiền, còn có một ít của hồi môn.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Bối Bối nóng ran,

lẩm bẩm nói: “Mẹ tôi cũng từng là con gái của nhà có tiền, nhưng vì ba

là cô nhi, nên cùng với người nhà đoạn tuyệt quan hệ. Ba sau khi qua

đời, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi lớn, bốn năm trước đã qua đời, tôi

cũng đồng thời mất đi người thân duy nhất trên thế giới.”

Tỉ Hà Di lẳng lặng nghe, không ngẩng

đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp của người phụ nữ trung niên gầy yếu nhưng bị phù mặt do thuốc.

Bối Bối quẫn bách rồi, trong lòng thầm

mắng chính mình: “ Ngươi tinh phân, trước mặt Yêu nghiệt Boss lại nói

chính mình đáng thương, định làm nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn

tình Đài Loan a?!” (tinh phân: tâm thần phân liệt)

Cô ho khụ khụ hai tiếng, để che dấu đành ha ha: “Đừng tưởng mẹ tôi là tiểu thư nhà giàu là đóa hoa trong nhà

kính, bà ấy chính mình tự may quần áo, làm búp bê vải, còn có thể sửa xe đạp, sửa đồ dùng trong nhà. Bà ấy còn dạy tôi biết thế nào là đạo làm

người, dạy tôi lễ nghi, thậm chí trong những ngày gian khổ, cũng sẽ mang tôi đi chỗ này chỗ kia khảo nghiệm cuộc sống thượng lưu. Có câu châm

ngôn như này: Nuôi con trai thì nghèo khó, nuôi con gái thì giàu có. Ha

ha, bà ấy tuy đã mất nhưng vẫn nuôi tôi rất tốt, phỏng chừng còn muối

tôi gả cho người có tiền!”

Ngắm đến “Người có tiền” vết thêu ở cổ

tay áo thật tinh xảo, Bối Bối tưởng tự đánh chính mình hai cái tát, cô

rốt cuộc đang nói gì chứ?!

Cuống quýt nói sang chuyện khác: “Nhưng

là mẹ tôi thật sự gạt người, bà ấy giấu tôi sinh bệnh một thoài gian

dài, mỗi ngày còn cùng nhau đi làm. Thời điểm bệnh tình trở nặng phải

nằm viện, bà còn an ủi tôi nói, tiểu ca ca gần nhà một ngày lớn lên sẽ

biến thành bạch mã vương tử trở về chiếu cố tôi. Ha ha ha ha, anh cứ

cười thoải mái đi.”

“Tôi tin bà ấy!”

Bối Bối ngừng cười chua xót, giương mắt nhìn lên đôi mắt đen như ngọc, bên trong giống như có một tầng lưu ánh sáng chiều rọi.

Tỉ Hà Di thản nhiên cười, dùng ngôn ngữ

trân trọng nhìn cô nói: “Bà ấy là một người kiên cường, một người phụ nữ tốt, cũng là một người mẹ đáng kính!”

Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cũng không cần dùng ngữ khí như vậy nói những câu trong lòng cô được không?!

Sẽ làm cô muốn khóc!

Bối Bối cúi đầu, hướng phòng bếp đi đến, thưa thớt nói một câu: “Tôi đi lấy vài thứ đồ uống.”

Bối Bối cúi đầu, hướng phòng bếp đi đến, thưa thớt nói một câu: “Tôi đi lấy vài thứ đồ uống.”

Đi đến phòng bếp, cô âm thầm lau nước mắt, bắt đầu lục tung cả phòng bếp. Nên cho Yêu nghiệt Boss uống gì nhỉ?!

Nửa chai Ballantine’s Scotch Whisky trong tủ lạnh?

Không được, đó là rượu!

Ném……

Long Điện lần trước đã ướp đá?

Không được, vẫn là rượu!

Ném……

Sắc Nha lúc trước để lại lon Côca?

Không được, trẻ con quá!

Ném……

Cô mỗi ngày chỉ uống một cốc sữa trước khi đi ngủ?

Không được, không thể tưởng tượng cảnh yêu nghiệt uống sữa!

Ném……

Ti nhi trà thích?

Ném……

Trà hoa hồng để giữ gìn nhan sắc?

Ném……

Nước tăng lực để bảo vệ sức khoẻ?

Ném……

……

……

Bối Bối trong đầu suy đi tính lại, rốt cuộc nhớ đến, mùa hè nên uống

trà ô long đỉnh được ướp lạnh, bị cô giấu ở trên nóc tủ bếp.

╮( ̄▽ ̄)╭

Tỉ Hà Di lấy tay lau bụi trên khung ảnh, thật cẩn thận đặt lại chỗ

cũ, lại hướng tới khung ảnh nhìn người phụ nữ trung niên đang cười, cúi

đầu một góc 90 độ.

Làm xong mọi việc, hắn nhìn quanh, xoay người nhìn thấy chân trái của Bối Bối đặt trên mặt đất, chân phải đặt trên mặt tủ bát làm bằng đá

nhân tạo, tay phải đang với cái gì đó ở tít trên cao.

Quần trắng ôm lấy mông cô thật hoàn mỹ, tơ lụa theo động tác buộc

vòng quanh phần eo nhỏ tạo thành những đường cong, để lộ ra một ít da

thịt trắng như tuyết, thỉnh thoảng còn có thể nhìn đến màu quần lót thêu ren.

Một màn dụ hoặc, khiêu gợi rơi vào trong mắt Tỉ Hà Di, nháy mắt làm cho ánh mắt trầm xuống.

Hắn đi thẳng đến phòng bếp, một tay đỡ lấy eo nhỏ của cô, một tay dễ dàng lấy được chiếc hộp kia.

“Em lấy cái này?”

Hơi thở ấm áp gần bên lỗ tai, bộ ngực kiên cố đang ở sau lưng, mà mông của nàng đang chạm vào eo của hắn.

Dọa người… Bị loại xúc cảm này chấn động, Bối Bối mãnh mẽ xoay người, đặt mông ở trên mặt tủ bát.

Quay người ngược lại càng lâm vào thế bị động, trong lúc đó hắn đứng

giữa hai chân của cô, một tay đỡ thắt lưng cô, một tay cầm hộp ô long

đỉng ướp lạnh.

Tư thế này… Tư thế này…

Rất tà ác!

Long Điện đã từng nói, từng câu từng chữ hiện lên trong