XtGem Forum catalog
Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322741

Bình chọn: 10.00/10/274 lượt.

ơng Mỵ lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc, cô không thể xem thường đứa trẻ này, nó đã có tư duy mà ở độ tuổi như vậy chưa thể có.

Đứa nhỏ này chưa trưởng thành nhưng đã đứng ở góc độ người lớn để

nhìn nhận mọi việc, như vậy ý của nó đối với Bối Bối là đúng như cô đã

nghĩ?!

Nghĩ kĩ lại lần nữa, đứa trẻ mới mười tuổi có thể rõ ràng nó đang nói là cái gì hay sao? Cho dù nó là thần đồng, chỉ cần cho nó gặp chút khó

khăn, tự nhiên sẽ từ bỏ ý nghĩ này đó!

Suy nghĩ vòng vo một hồi,cô lấy ngữ khí ngang hàng nói với nam hài:

“Danh Danh, dì không cách nào thay Bối Bối đồng ý với cháu! Nhưng mà nếu cháu có thể đáp ứng điều kiện của dì, dì liền hứa với cháu, sau này hai đứa lớn lên, nếu Bối Bối đồng ý đứng ở bên cạnh cháu, dì sẽ không phản

đối. Có được hay không?”

Đáy mắt của thằng bé hiện lên tia sáng rực rỡ, trên mặt mở một nụ

cười mê người, nó ôm sát Bối Bối vào lòng, gật gật đầu nói: “Được! Điều

kiện gì ạ?”

Vương Mỵ xoa nhẹ mái tóc đen của nó, cười nói: “Đưa cho dì ba mươi ba đóa hồng trắng!”

“Hoa hồng trắng?”

“Đúng vậy, là một loài hoa rất có ý nghĩa!”

……

“Chú, hoa hồng trắng này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ hàng hoa lần đầu nhìn thấy có đứa nhỏ đến hỏi giá hoa, thuận

miệng nói: “Tiểu quỷ, hoa hồng này cháu không mua được đâu! Đi…..”

“Chú, bao nhiêu tiền?” Giọng nói trong trẻo vang lên, có chút không

buông tha cho câu hỏi: “Cháu từ Thái Dương cung đi tới đây, chỉ có nơi

này có hoa hồng trắng.”

Thái Dương cung?! Nơi đó cách nơi này rất xa, sao đứa trẻ này có thể một mình tới đây, lại còn hỏi mua hoa?

Ông chủ cửa hàng nhìn từ trên xuống dưới đứa nhỏ, một thân áo sơ mi

bạc màu, quần màu xanh bình thường, có vẻ vừa mới tan học chạy đến, trên vai vẫn còn đeo cặp sách đã cũ, nhìn qua liền biết không phải đứa trẻ

nhà có tiền.

Hắn bĩu môi nói: “Một bông tám đồng.”

Một bông tám đồng, ba mươi ba bông chính là 264 đồng, tương đương với nửa tháng tiền lương của công nhân viên bình thường.

Đối với một đứa bé mà nói, số tiền này quả thực rất lớn…….

Đối với nam hài mà nói, nó hiểu 264 đồng có giá trị lớn như thế nào.

Hôm nay buổi sáng nó còn giúp mẹ đi chợ, một bó rau chỉ mất chín hào, mà một bông hồng lại có thể bằng mười rổ rau.

Hừ hừ…… Biết sợ rồi sao?!

Ông chủ hàng hoa lớn tiếng đuổi người: “Đã biết chưa? Cháu không thể mua được… Đi đi… Đừng cản trở ta buôn bán.

Hắn đẩy thân thể đã muốn cứng ngắc của thằng bé ra ngoài, hướng tiếp đón một vị khách vừa đi vào cửa, góc áo liền bị kéo lại.

“Chú, cháu có thể mỗi ngày tan học tới đây phụ việc đổi lấy hoa sao? Cháu có thể làm rất nhiều việc.”

Ông chủ hàng hoa sửng sốt, lập tức đẩy tay nó ra: “Đứa bé như cháu có thể làm được cái gì? Người khác nhìn thấy sẽ nói ta dùng lao động trẻ

em! Đi đi đi……”

Hắn túm cổ áo thằng bé, đem ném ra khỏi cửa.

Thằng bé bất đắc dĩ nhìn cửa kính đóng lại, bên trong rất nhiều hoa hồng trắng xinh đẹp. 264 đồng thực quý giá!

Mẹ khẳng định sẽ không thể đưa cho nó nhiều tiền như vậy. Mẹ phải

thực vất vả mới có thể duy trì cuộc sống như bây giờ cho cả hai mẹ con,

trong mắt nó chợt có chút ảm đạm……

***

Sáng sớm, 4 giờ, nghe thấy tiếng động, Thư Hinh giật mình mở mắt, cô

đã tỉnh nhưng không xoay người lại, như trước quay mặt vào trong.

Cảm giác con trai đang nằm bên người nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ mặc

quần áo, lách cách một hồi, trên người chăn bị kéo cao thêm một chút,

sau đó nghe thấy tiếng cửa chính “Kẹt!” một tiếng mở ra. Rồi hết thảy

lại chìm vào im lặng.

Thư Hinh mở to mắt, trong lòng có thật nhiều nghi hoặc. Gần một tháng nay, mỗi sáng 6 giờ tỉnh dậy đã thấy Danh Danh chuẩn bị xong bữa sáng.

Cô bảo con ngủ nhiều một chút, dù sao 7 giờ rưỡi mới tới giờ đi học, nhưng thằng bé lại chỉ cười cười với cô.

Danh Danh là đứa nhỏ ngoan ngoan, ban đầu cô nghĩ con là vì sợ cô mệt nhọc nên dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hôm trước Vương Mỵ nói, buổi

sáng mỗi ngày, cứ mở cửa đều thấy trước cửa đặt một chai sữa, cô ấy hoài nghi là Danh Danh đưa cho Bối Bối.

Nhưng thằng bé làm sao có thể có tiền mua sữa?!

Cô mặc quần áo, mở cửa theo ra ngoài, thấy thân ảnh nho nhỏ biến mất

trong bóng tối. Thư Hinh đột nhiên phát hiện: Cô một chút cũng không

hiểu con trai của chính mình!

…….

“Danh Danh, cháu đã đến rồi sao?”

Thằng bé thở hồng hộc chạy đến trước mặt ông lão, vuốt nhẹ mồ hôi trên trán chào hỏi: “Bác Khang, xin lỗi, cháu đến muộn!”

Nó không nói nhiều lời, nhanh tay xắn lên tay áo, bắt đầu mang theo két sữa chuyển lên phía sau xe đạp.

Bác Khang nhìn thấy vóc dáng nhỏ nhắn của hắn, lại phải mang theo két sữa lớn như vậy không đành lòng nói: “Chậm một chút, chậm một chút,

không cần vội vã……”

Chân trời bắt đầu chuyển màu, một tia sáng xuất hiện ở cuối đường.

Cố định an toàn mấy két sữa, bác Khang ở phía trước đạp xe, Danh Danh ở phía sau trợ giúp đặt sữa vào trước cửa mỗi nhà, bắt đầu đi khắp đầu

phố cuối phố, hang cùng ngõ hèm.

Đi vào một sân lớn, bác Khang lấy sổ ra, đưa cho Danh Danh một giỏ

năm bình sữa nói: “Nhà 32, bốn gia đình Triệu, Lý, Sở, Vương như cũ

không đổi, nay thêm nhà họ Tôn – chính là trước cửa có g