Duck hunt
Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323600

Bình chọn: 7.5.00/10/360 lượt.

hổ đến đỏ mặt, mắng thật to: “Chàng có phải là người hay không vậy, ta bị chàng ép đến chết rồi, mới sáng tinh mơ lại thế nữa à! Còn dám thừa cơ ta đang ngủ lén lút nhào lên mình ta! Chàng muốn lấy mạng ta phải không! Đồ lưu manh! Chàng cút qua một bên cho ta!” Hà Hoa mắng hết câu vừa xô vừa đá Trường Sinh, đuổi hắn ra khỏi túi ngủ của cô, còn mình thì kéo chăn trùm kín mít cả người nằm trong đó tức tối.

Trường Sinh bị đạp chổng vó ra ngoài, nằm nghiêng người sửng sốt ở một bên, hắn thật cẩn thận thật nhẹ nhàng bò qua chọc chọc Hà Hoa, Hà Hoa tức giận xoay xoay mình xô hắn ra, cô ở trong chăn vừa hậm hực vừa ấm ức: “Tên khốn lòng dạ xấu xa, không biết thương xót người ta chút nào …”

Trường Sinh cảm thấy mình đã làm sai cái gì đó, hắn tự ngẫm nghĩ lại thấy mình thật vô tội, hắn chỉ là muốn giống như tối qua thôi, nhưng thấy Hà Hoa ngủ ngon như vậy hắn cũng không nỡ lòng nào gọi cô dậy. Hắn nghĩ, dù sao thì lúc làm việc đó Hà Hoa cũng nằm, chỉ cần hắn thật nhẹ nhàng thật khẽ khàng hành động chắc sẽ không đánh thức cô đâu …

Trường Sinh chui vào trong túi ngủ của mình rồi lê tới gần chỗ Hà Hoa nằm xuống, hắn nghiêng người chăm chú nhìn cái ót của Hà Hoa, vô cùng chân thành hối lỗi: “Xin lỗi.”

Hà Hoa cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ đáp: “Xin lỗi cũng vô dụng thôi, ta nói cho chàng biết, tròn một tháng kể từ hôm nay chàng không được ngủ cạnh ta!”

Trường Sinh sửng sốt trong chốc lát, nhướng mày, cũng chui vào trong chăn của mình tức tối hậm hực, tỏ vẻ bực bội rằng mình không chấp nhận cái ‘Đề nghị’ của cô.

Mặc dù Hà Hoa chỉ là bực bội nên nói trong một tháng không cho Trường Sinh nằm gần mình, nhưng cũng khó mà làm cho ra ngô ra khoai được. Tất nhiên sau đêm đầu tiên như thế, bản thân cô cũng không có chút quyến luyến gì với chuyện nam nữ ân ái, chỉ có Trường Sinh như nếm được của ngon vật lạ. Hắn bắt đầu giống hệt lần Hà Hoa tức giận bỏ về nhà mẹ trước đây, bất kỳ thời khắc nào hắn cũng thật niềm nở, ân cần đối xử với cô. Ban ngày hắn sẽ giúp cô làm việc này việc nọ, sau đó nở một nụ cười thật thuần khiết ngây thơ với cô. Ban đêm hắn cố ý không trải chăn đệm của mình ra, tự cởi sạch sẽ quần áo nằm trong túi ngủ của Hà Hoa chờ cô, nếu cô dùng gương mặt lạnh tanh xua đuổi hắn, hắn cũng sẽ không cố bám lấy. Trường Sinh sẽ thật không cam tâm chui ra khỏi túi ngủ, cúi đầu trải chăn đệm của mình ra, lại giống như chịu oan ức thấu tận trời xanh đưa ánh mắt trông mong nhìn Hà Hoa, trong ánh mắt đó có xen lẫn vài nét buồn bã thê lương.

Hà Hoa là một người miệng mồm cứng cỏi nhưng lòng lại rất mềm yếu, tức tối qua mấy ngày cũng đã biến mất sạch sẽ, rốt cuộc cô cũng phải chiều theo Trường Sinh, nhưng mà trước đó cô đã có quy ước: Không được như trâu bò thừa sức cậy mạnh, khi nào cô bảo ngừng thì phải ngừng.

Tất nhiên Trường Sinh cam đoan ngay, nhưng khi thực sự lâm trận, làm sao có thể nói dừng là dừng được. Và cứ như thế, khi mọi việc xong xuôi tất nhiên không thể thiếu màn Hà Hoa mắng Trường Sinh được rồi. Trường Sinh sẽ chôn mặt vào gáy cô, im lặng lắng nghe, dùng chóp mũi của hắn cọ cọ vào cổ cô, hoặc nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Những lời Hà Hoa mắc nhiếc hắn cũng lập tức thay đổi hương vị, càng nghe càng giống như đang làm nũng với hắn.

Cứ vài lần liên tiếp như thế, mặc dù Hà Hoa cũng không đạt tới cảm giác sung sướng như muốn lên tiên giống người ta kể, nhưng cũng không quá mức đau đớn như lần đầu tiên. Cô thích cảm giác Trường Sinh hôn cô, vuốt ve cô, nhưng Trường Sinh hình như luôn tuân theo một quy luật nào đó, mỗi lần đều là hôn một cái, cọ một cái, bóp vài cái, cắn mút một cái, sau đó lập tức thẳng tiến phủ Hoàng Long (*). Bản thân hắn dường như thật thích thú, nhưng chỉ khổ cho Hà Hoa mỗi lần bị hắn khơi dậy sóng tình, thân thể mềm nhũn đang muốn hưởng thụ thêm, nhưng bỗng nhiên hắn ngừng động tác, nhanh chóng tiến tới bước tiếp theo, biến cô mỗi lần đều chỉ thăng hoa được một chút thì bị treo lơ lửng vô cùng khó chịu.

*Phủ Hoàng Long - đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch.

Hà Hoa có nỗi khổ khó thốt nên lời, nhưng cô cũng chẳng biết nên mở miệng thế nào với Trường Sinh, vì thực tế ngay chính bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn cảm giác như thế nào, và phải làm thế nào mới có thể cho cô loại cảm giác mà cô mong đợi. Cô nghĩ rằng, dù sao thì cũng nhanh chóng qua mà thôi, đợi đến lúc hai người từ từ thử lại, qua một thời gian có lẽ cũng tìm được cách thức hợp lý.

Nhưng Trường Sinh lại không suy nghĩ như vậy, hắn như một đứa trẻ vừa phát hiện ra tiên cảnh bí mật, hận không thể chui vào đó mọi lúc mọi nơi. Lúc đầu chỉ là mỗi đêm trước lúc đi ngủ, trưng ra vẻ mặt chờ mong nhìn Hà Hoa. Qua một thời gian, Hà Hoa lại phát hiện ánh mắt này của hắn không chỉ có ở buổi tối.

Giống như lúc này, đang là buổi chiều làm việc giữa đồng, cô mang thức ăn và nước uống đến cho hắn, hắn ăn uống no nê xong ngồi trên tảng đá ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Hà Hoa chưa từng nghe nói ăn no lại sinh lòng tà dâm? Nhưng nhìn ánh mắt Trư