Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323104

Bình chọn: 7.5.00/10/310 lượt.

nên không cho hắn dỗ con vào ban đêm nữa. Trường Sinh không chịu nghe theo, ngược lại nhìn con đang nằm ngủ bên Hà Hoa đưa ra yêu cầu mới: “Để ta ngủ bên cạnh con được không?”

Hà Hoa nói: “Không được, người chàng to như vậy, lỡ như không cẩn thận quay qua đè con thì sao.”

Trường Sinh vội thề thốt đảm bảo: “Ta không xoay người, ta sẽ nằm im, để ta nằm giữa được không?”

Tất nhiên là Hà Hoa không chịu, Trường Sinh cũng đành từ bỏ, ấm ức trở về túi ngủ của mình.

Trời sáng gà gáy, Trường Sinh cũng không bò ra khỏi túi ngủ gấp chăn màn ngay, ngược lại lăn lăn lộn lộn không chịu đứng dậy. Chỉ chờ khi Hà Hoa rời khỏi giường, thì vội chạy qua, nhân cơ hội đó nằm xuống bên cạnh con trong chốc lát. Một thời gian dài, Trường Sinh sinh ra tật xấu ngủ nướng, sáng sớm mỗi ngày Hà Hoa dọn dẹp một vòng xong về đến phòng, vẫn thấy Trường Sinh nằm trong túi ngủ nằm bên cạnh con ngủ thật ngon.

Một tháng sau, nhà họ Hoắc mở tiệc đầy tháng, thật ra cũng không phải là tiệc rượu, chỉ giống như trước đây Hà Hoa và Trường Sinh thành thân, mời thầy Chu cùng vài nhà hàng xóm, nhà thông gia cùng ngồi ăn một bữa cơm. Hạnh Hoa và Đào Hoa cũng dẫn theo chồng trở về, hơn năm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện lớn nhỏ, nay tất cả đều được yên ổn, cũng mượn cơ hội này để gia đình sum họp.

Trường Sinh thấy có nhiều người, sợ làm con hắn sợ, cứ ôm khư khư không buông, ngay cả khi đi nhà vệ sinh cũng bắt Hà Hoa ôm con đứng chờ ở cửa. Hà Hoa nói mãi, hắn mới miễn cưỡng cho mẹ Hà Hoa bế một lát, nhưng cũng không yên tâm cứ đi theo sát bên sốt ruột nhắc nhở: “Đừng làm ngã… Đừng làm ngã…” Mẹ Hà Hoa bất đắc dĩ, cười nói ngay cả vợ con cũng là do một tay mẹ bế đấy.

Sau khi ăn cơm trưa, hàng xóm và thầy Chu liền cáo từ, người lớn cũng giải tán, chỉ còn lại đám trẻ tuổi ngồi trong phòng nói chuyện phiếm. Trường Sinh vẫn ngồi trên giường ôm con không buông tay, Tiểu Bảo cũng ghé mông ngồi lên, chống cằm tò mò nhìn, không kìm được nói với Trường Sinh: “Cho đệ ôm một cái được không?”

Trường Sinh vẫn nhớ chuyện lần trước Tiểu Bảo làm rớt đầu người tuyết, sợ cậu nhóc làm con mình ngã bể làm đôi như vậy, nào dám cho ôm, vội vã lắc đầu: “Không được, nó nặng lắm, đệ không ôm được đâu.”

Tiểu Bảo lần mò đi về phía trước, không cam lòng xin xỏ: “Đệ sờ cháu được không?”

Lần này Trường Sinh rất rộng rãi đáp: “Được, cho đệ sờ…” Nhưng vẫn không thể yên tâm lại dặn dò tiếp, “Nhưng cũng không được sờ đầu, bà nội nói đầu em bé rất mềm, không giống như người lớn, đệ sờ mạnh sẽ làm lủng lỗ đấy.”

Tiểu Bảo cũng rất nghe lời: “À, đệ sẽ không sờ đầu cháu.”

Trường Sinh lại làm như thật nói: “Cũng không được sờ chim nhỏ của cháu, chỉ có vợ nó mới được sờ.”

“À, không sờ chim nhỏ, đệ sờ chân tay cháu thôi.” Tiểu Bảo cũng thành thật trả lời. Những người khác trong phòng không nín được cười, trong lòng tự hiểu không nói gì chỉ nhìn về phía Hà Hoa. Hà Hoa đỏ ửng mặt mày, cố gắng làm bộ như không biết gì, bấm chặt lòng bàn tay trong lòng thầm mắng Trường Sinh.

Trường Sinh dường như không ý thức được phản ứng của những người khác, nghĩ nghĩ rồi lại lớn tiếng bồi thêm một câu: “Cũng chỉ có vợ nó mới được ăn.”

“À.” Tiểu Bảo lại kêu lên một tiếng. Lần này không ai cười, mọi người giật mình, chỉ còn lại không khí trầm mặc xấu hổ. Ai nấy mặt đỏ, trừng mắt, cúi đầu, rồi lại nhìn trời nhìn đất. Hà Hoa ở trên giường mà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, xấu hổ đến độ muốn khóc, chỉ hận không thể kiếm một cái lỗ chui vào để không phải gặp ai nữa.

Quá trưa, Hà Hoa tiễn mọi người về, Đào Hoa cố ý đứng lại sau cùng kéo Hà Hoa nói chuyện, đầy mờ ám: “Tỷ, không ngờ tỷ còn có bản lĩnh này nha, thảo nào anh rể muội lại dễ bảo thế.”

Hà Hoa xấu hổ không có chỗ nào chui xuống, đỏ mặt đấm Đào Hoa một cái: “Nói gì đó, muội mà cũng nghe huynh ấy nói bậy…”

Đào Hoa cười ha ha: “Có sao đâu, tỷ và anh rể của muội là vợ chồng đàng hoàng, ở trong chăn làm gì thì cũng đều là chuyện hiển nhiên mà.”

Hà Hoa xấu hổ khẽ gắt: “Muội còn sức lắm phải không, mau biến đi…”

Đào Hoa: “Tỷ đừng đuổi muội, muội vẫn còn chuyện chưa nói xong.”

Hà Hoa: “Muội còn nói được chuyện gì đứng đắn chứ, nói mau.”

Đào Hoa hì hì cười nói: “Chuyện đứng đắn thật mà, tỷ hãy đem bản lĩnh của tỷ về chuyện ấy truyền lại cho muội đi mà.”

“Phì!” Hà Hoa càng đỏ mặt hơn, phun phì phì, “Tỷ biết ngay muội là đồ không đứng đắn mà!”

Đào Hoa cười nói: “Đây là chuyện đứng đắn nhất còn gì, bên ngoài nhiều hoa rơi cỏ dại, làm vợ mà không có thủ đoạn về chuyện này, khó đảm bảo chồng mình không bị dụ dỗ đi mèo mỡ. Chúng ta chị em ruột có gì e ngại mà không thể nói được chứ, tỷ chỉ cần lén nói cho mình muội nghe thôi, muội sẽ kín miệng cho tỷ.”

Hà Hoa bị Đào Hoa nói càng xấu hổ hơn nữa, gắt lên: “Xuân Lai đối với cô nói gì nghe nấy, một chút tâm tư gian dối cũng không có, cô còn muốn sao nữa nào, ta đây không có bản lĩnh bản sự gì cả, cô còn nói nữa là ta giận thật đấy, biến đi, biến đi!”

Hà Hoa khuyên can mãi cuối cùng cũng tống được Đào Hoa đi. Có điều Đào Hoa mới bước chân trước ra cửa, chân sau Hạnh Hoa lại tới nữa, nói là để quê


Snack's 1967