
g liền cắn răng, quyết tâm thực hiện …
Nửa canh giờ sau, Trường Sinh nằm đơ trên giường, trừng mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà, ngực phập phồng kịch liệt, giống như vẫn chưa ra khỏi tiên cảnh.
Hà Hoa súc miệng xong, đến gần thủ thỉ: “Chỉ có vợ cực kỳ thương chồng mới đối với chồng như vậy, trong lòng ta cực kỳ thương chàng.” Trường Sinh kinh ngạc không trả lời, Hà Hoa lại nói, “Đây là phần thưởng lớn mà ta nói … Chàng nói xem, so với phần thưởng ngày thường có tính là thưởng lớn không?”
Lúc này Trường Sinh mới lấy lại tinh thần, nhìn Hà Hoa gật đầu lia lịa.
Trường Sinh rất thích phần thưởng lớn này, Hà Hoa nói vì là phần thưởng lớn nên không thể chỉ bằng hai mươi hạt đậu phộng, phải dùng tám mươi hạt đậu phộng mới đổi được một lần.
Tám mươi hạt đậu phộng không phải số nhỏ, Trường Sinh buồn rầu cân nhắc, Hà Hoa lại khuyến khích dụ dỗ: đây chính là phần thưởng của những người đàn ông được vợ cực kỳ thương yêu mới có.
Chỉ với một câu này, Trường Sinh liền gật đầu không chút do dự. Tuy nhiên, tám mươi hạt đậu phộng không thể dễ dàng có được, chưa nói đến số lượng tăng gấp nhiều lần, Hà Hoa lại còn ra sức tìm tòi bới móc, mỗi khi vi phạm lại trừ của hắn hai ba hạt. Trường Sinh cực khổ dồn gần một tháng cũng chỉ đổi được một lần.
Khổ sở nghẹn cả tháng, lúc Trường Sinh dồn đậu phộng cho lần thứ hai thì hơi do dự, ngày nào cũng tính toán cân nhắc đậu phộng của mình xem có nên đổi phần thưởng nhỏ trước không. Hà Hoa nhìn ra tâm tư của hắn, bên cạnh nhắc nhở: “Được bốn mươi hạt rồi, chỉ cần nấy đó nữa là đủ một phần thưởng lớn rồi đó, đâu khó gì mấy đúng không … Bây giờ mà dùng mất hai mươi hạt thì phải lâu lắm nữa mới đổi được phần thưởng lớn… Đáng tiếc lắm…”
Trường Sinh đảo đảo đậu phộng của mình, cố gắng nhịn.
Hơn nửa tháng trôi qua, Trường Sinh đã dồn đủ tám mươi hạt đậu phộng ôm đến trước mặt Hà Hoa, Hà Hoa tạm thời không tìm được cớ để trừ đậu phộng, đành phải chiều hắn. Không ngờ Trường Sinh cũng không vội cởi quần áo như thường lệ, mà ngồi chia tám mươi hạt đậu phộng trên giường ra thành bốn phần.
“Không cần phần thưởng lớn, ta muốn bốn phần thưởng nhỏ.” Trường Sinh nhìn Hà Hoa cười hì hì, trong ánh mắt mang theo chút gian xảo.
Hà Hoa ngây ra, choáng váng.
Trường Sinh chẳng quan tâm gì nhiều, chỉ bận rộn cởi quần áo của mình. Hà Hoa ngây ngốc nhìn bốn phần đậu phộng kia, cảm thấy mình bị Trường Sinh trêu chọc tính kế. Muốn trào nước mắt, cô hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Trường Sinh, mếu máo nhào vào lòng hắn, kéo dài giọng thê lương khổ sở làm nũng: “Trường Sinh…” Vì Hà Hoa chơi xấu làm nũng, Trường Sinh miễn cưỡng đồng ý đêm nay chỉ đổi một phần thưởng nhỏ.
Trường Sinh lại ngày càng thông minh ra, không dùng hết đậu phộng một lần nữa, mà giống như tồn trữ lương thực qua mùa đông, trong tay luôn có mấy chục hạt đậu phộng dự trữ. Hắn bắt đầu tính toán đậu phộng sống qua ngày, chỉ khác so với ngày trước là bây giờ mỗi lần tính xong rồi đều nhìn Hà Hoa cười hì hì, sau đó tự lẩm bẩm:
“Bây giờ ta có bốn mươi hạt đậu phộng, có thể đổi hai lần thưởng nhỏ.”
“Năm mươi hạt, ta muốn đổi một lần thưởng nhỏ trước.”
“Còn ba mươi hạt… Không sao, vẫn có thể đổi một lần…”
“Sáu mươi hạt, chỉ cần hai mươi hạt nữa là có thể đổi một lần thưởng lớn!”
“Tám mươi hạt… Đổi một lần thưởng lớn là hết sạch… Hay là đổi hai lần thưởng nhỏ trước tốt hơn …”
“Một trăm hạt, ta có một trăm hạt, có thể đổi một lần nhỏ một lần lớn!”
Có khi nổi hứng, nửa thật nửa đùa uy hiếp: “Hà Hoa, tối hôm nay ta muốn đổi ba lần thưởng nhỏ.” Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Hà Hoa và Trường Sinh một lòng chờ đứa con ra đời, mặc dù cuộc sống tràn đầy mật ngọt nhưng không phải mọi chuyện đều như ý. Cũng không phải hai người có chuyện gì phiền lòng, mà là vì chuyện của Đại Bảo và nha đầu béo.
Như đã biết, ngày đó Đại Bảo đã đứng trước mặt mọi người, một lòng thề hẹn đảm bảo, nói là qua năm sẽ đón nha đầu béo về. Qua năm mới, người trong nhà cũng thấy Đại Bảo đến nhà cha vợ cậu vài lần, nhưng mãi đến lúc ra giêng, cũng không thấy bóng dáng nha đầu béo đâu. Hà Hoa và mẹ cô không chịu nổi nữa hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì. Đại Bảo cũng chỉ ấp úng trả lời qua loa, không chịu nói rõ ngọn nguồn.
Mãi đến tháng hai, Đại Bảo mới nói với trong nhà sẽ đưa Nha đầu béo về nhà, ngày mai sẽ qua đón về. Mọi người đều rất vui mừng, thả lỏng người, Hà Hoa thầm nghĩ trước đây vì Đại Bảo làm nhiều chuyện quá đáng, bây giờ đón người ta trở về đương nhiên không thể thiếu lễ nghĩa. Cha mẹ cô đã làm ông làm bà không tiện ra mặt, cô là chị cả cùng đi qua mới phải đạo.
Ngày hôm sau, Hà Hoa đi theo Đại Bảo đến nhà họ Vương, không ngờ người ta lại chẳng thừa nhận, làm như hoàn toàn không hề hay biết chuyện bọn họ tới đón người. Cả đám nhìn Đại Bảo, sắc mặt không chuyển biến theo chiều hướng tốt chút nào, nhìn hệt như nhìn kẻ thù. Nhưng vì có Hà Hoa là phụ nữ có thai ở đây nên không tiện gây gổ, chỉ lạnh lùng nghiêm mặt nói hai người về đi, nói cánh cửa thân thích này đã sớm cắt đứt, sao cứ còn đến nhà họ dây dưa kèo nhèo nữa.
Hà Hoa không hiểu ra sao nhìn về phía Đại Bảo