
hoàng
nhất thời tuổi trẻ thơ mộng của Du Nhiên.
Du Nhiên còn nhớ, trong giây phút đó, nhà hàng vô cùng
yên tĩnh, một lúc lâu sau, “bẹp” một tiếng, sợi mì cuối cùng cũng rơi từ mũi
xuống mặt bàn.
Sau đó, anh chàng thể dục kia xì mũi, trả lời câu hỏi
của Du Nhiên: “Anh muốn hỏi em có bằng lòng làm… bạn gái anh không?”
Bạn bè của Du Nhiên đều đánh giá cô là một người rất
quái dị, bộ não của cô có một khu vực luôn ở trong trạng thái chân không.
Hàng năm, cô thi số học luôn được hạng nhất, nhưng khi
đi mua dưa chuột, cô chê người ta ra giá “ba đồng một cân” là quá đắt, chủ động
trả giá “mười đồng ba cân”.
Cô có thể tại giai đoạn nước rút trên đường chạy 800
mét đột nhiên xoay người, hai tay khép lại, quay ra phía sau làm tư thế phát
công như nhân vật trên game online, hét lớn một tiếng “sóng xung kích”, khiến
cho những bạn học chạy phía sau ngất ngay tại chỗ, còn cô thoải mái
chạy tới đích đầu tiên.
Nhưng cho dù một Du Nhiên quái dị như vậy, khi nhìn
sợi mì dường như còn dính chất lỏng khả nghi nằm vô tội trên mặt bàn, cô vẫn
không cách nào đồng ý với lời tỏ tình của anh chàng thể dục.
Ba vạn tin nhắn nuôi không cho hãng M-zone, không đạt
được bất cứ kết quả nào.
Nhưng sự kiện đó còn dẫn tới những sự kiện tiếp theo.
Anh chàng thể dục có một bà chị kết nghĩa, là đại tỷ
của khoa thể dục, sau khi biết anh chàng thể dục kia bị Du Nhiên từ chối, chị
ta thấy bất bình thay cho em trai mình, hô hào toàn bộ sinh viên khoa thể dục
tới gây chuyện với khoa tâm lý của cô, định bụng trả thù.
Vừa khéo, sắp tới có một trận đá bóng nào đó, mà càng
khéo chính là, khoa thể dục và khoa tâm lý lại đá với nhau.
Đại tỷ là trọng tài, chỉ toàn “thổi còi đen”, hoàn toàn
thiên vị khoa của mình, khoa tâm lý đương nhiên là tức giận, lập tức bắt đầu
cãi vã.
Mấy đứa bé mới mười tám đôi mươi, ai ai cũng quá thừa
hormone, vừa tranh luận được hai ba câu đã động tay động chân.
Kết quả thế nào không cần nhiều lời, vóc dáng của sinh
viên khoa thể dục không phải để ngắm, chưa được bao lâu, nam sinh khoa tâm lý
đã bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Nữ sinh khoa tâm lý nhìn không vừa mắt, căn cứ vào ý
tưởng giảm béo trong đầu, đều không quản an nguy của bản thân mà xông lên, chuẩn
bị cứu giúp những bạn nam nhà mình từ trong dầu sôi lửa bỏng.
Dù sao đi nữa, nếu những nam sinh này xảy ra chuyện
không hay, ai sẽ giúp bọn họ xách nước?
Nam sinh khoa thể dục bị đau, siết nắm tay định đánh
lại, nhưng khi quay người lại thấy đó là nữ sinh, đành phải nhịn xuống, cơn
giận lại trút vào người những nam sinh khoa tâm lý đáng thương.
Thấy vậy, nữ sinh khoa tâm lý không còn sợ hãi nữa,
tất cả đều giương móng vuốt, tàn nhẫn túm lấy cái cổ của nam sinh khoa thể dục,
mà những nam sinh khoa thể dục lại càng siết chặt nắm nay, toàn bộ đều hướng về
những chỗ yếu hại trên người nam sinh khoa tâm lý.
Vì vậy, trên sân bóng xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái
- ở giữa là một đám nam sinh khoa tâm lý ôm đầu kêu rên, vòng ngoài là một đám
nam sinh khoa thể dục vừa đau đớn vừa tức giận đấm đá, một vòng bên ngoài nữa
là nữ sinh khoa tâm lý dùng vuốt quỷ đánh lén nam sinh khoa thể dục.
Trận hỗn chiến này kéo dài cho đến khi chủ nhiệm hai
khoa xuất hiện.
Tuy sự kiện lần này có tính chất ác liệt nhưng lại
liên quan đến số đông, vì vậy không thấy lỗi nặng lỗi nhẹ nào rơi vào đầu ai.
Vì vậy mới nói, đã đánh nhau là phải kéo bè kéo lũ mà
đánh.
Ngừng hồi tưởng, Du Nhiên nhìn thấy loại mì bò hầm cà
chua mà cô yêu thích chỉ còn… đúng một gói cuối cùng.
Số đỏ cộng thêm nhân phẩm không tệ nha.
Du Nhiên sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, thoắt một cái, định
cầm gói mì lên.
Cùng lúc đó, một bàn tay cũng từ hướng khác thò đến,
hướng tới gói mì ăn liền vị bò hầm cà chua cuối cùng kia.
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn lên người con trai đang tranh
gói mì ăn liền với mình.
Vóc người cao ráo – bởi vì có thể che được bóng đèn
trước mặt Du Nhiên.
Mặt mũi tuấn tú – bởi vì mũi ra mũi, mắt ra mắt, mũi
không mọc thành mắt, mắt cũng không mọc thành mũi.
Tuổi tác còn trẻ - bởi vì nhìn có vẻ chỉ hơn Du Nhiên
vài tuổi.
Bụng dạ không tốt – bởi vì anh ta đeo kính mắt, còn là
kính không độ.
Du Nhiên cho rằng không bị làm sao lại đeo kính không
độ, không phải lưu manh cũng là trộm cắp.
Trong khi Du Nhiên quan sát anh chàng kia, anh ta cũng
đang đánh giá Du Nhiên, nhưng bởi vì cái kính không độ kia mà Du Nhiên không
nhìn rõ ánh mắt anh ta, động tĩnh duy nhất là một vệt sáng màu trắng lóe lên
chói mắt di chuyển từ gọng kính bên trái, hướng về vệt sáng tương tự bên gọng
phải, cuối cùng hợp thành một điểm trên mắt kính, phát ra một tiếng “tinh” nho
nhỏ.
Người này không tốt, trong đầu Du Nhiên chỉ có một suy
nghĩ này, vì vậy, cô rất thức thời mà dời tay đi, định bụng không tranh giành
nữa.
Mà khi Du Nhiên làm vậy, anh chàng kia cũng ra vẻ đàn
ông, thu tay lại.
Ra vẻ, chỉ là ra vẻ thôi.
Nếu anh ta cũng bỏ cuộc thì Du Nhiên cũng không khách
sáo nữa, bàn tay vừa mới lùi về lập tức lại duỗi ra.
Thật khéo là anh chàng kia cũng làm cùng một động tác
với Du N